Lối ra, một đám đệ tử Bảo Thụ Tông ở đó duy trì trật tự.
Giang Trần biết rõ, nói bọn họ duy trì trật tự, còn không bằng nói bọn họ thủ tràng. Đây là lo lắng thí luyện giả chuồn mất, mang thành quả thu săn đi.
Bảo Thụ Tông tổ chức thu săn này, mặc kệ săn được bao nhiêu, đều cố định phân một nửa. Cho nên, Bảo Thụ Tông trận địa sẵn sàng đón quân địch như thế, cũng không kỳ lạ quý hiếm.
Để chạy một cái, cái kia là thiếu một phần thu nhập.
Coi như Diệp Dung thân là vương tử, cũng không ngoại lệ. Đồng dạng phải giao đạo cụ trữ vật, mở đạo cụ trữ vật, lấy ra tất cả chiến lợi phẩm, phân đi một nửa.
Đến phiên Đan Phi cùng Giang Trần, Diệp Trọng Lâu lại trực tiếp đi tới, đối với đệ tử Bảo Thụ Tông đang kiểm tra nói:
- Hai người này là ta phái vào, không kiểm tra.
Lão gia tử rất bá đạo, một tay mang một cái, lĩnh Giang Trần cùng Đan Phi đi. Chỉ nhìn được mấy đệ tử Bảo Thụ Tông trợn mắt há hốc mồm, nhưng lại giận mà không dám nói gì.
Toàn bộ Thiên Quế Vương Quốc, bọn hắn ngay cả quốc quân cũng không sợ, nhưng lão đầu này, bọn hắn lại phi thường kiêng kị.
Đành phải không kiên nhẫn phất phất tay:
- Kế tiếp.
Một bụng tức giận không chỗ phát tiết, đám tiếp theo, tự nhiên thành nơi cho nhóm đệ tử Bảo Thụ Tông này phát tiết rồi.
Giang Trần cùng Đan Phi bị lão gia tử tiếp, đi qua một bên.
Đan Phi cười dịu dàng nói:
- Lão sư, mấy đệ tử của Bảo Thụ Tông, giống như không cao hứng a?
- Liên quan gì tới ta.
Tới cấp độ như Lão gia tử, tự nhiên sẽ không để ý cảm xúc của mấy đệ tử Bảo Thụ Tông. Bọn hắn cao hứng cũng tốt, mất hứng cũng tốt, lão gia tử căn bản không để ở trong lòng.
- Đan nha đầu, lần này thu hoạch không nhỏ a.
Lão gia tử nhìn giỏ trúc trên lưng Đan Phi, tâm tình hiển nhiên rất tốt.
- Hì hì, sự tình bất quá ba. Lần này còn không có thu hoạch, Tiểu Đan cũng không dám ra ngoài gặp lão sư rồi.
Lão gia tử cười nói:
- Ngươi xem, ta đề nghị ngươi kéo Giang Trần tổ đội, kết quả như thế nào? Ta đoán, lần này Giang Trần xuất lực, chắc có lẽ không nhỏ a.
Đan Phi đỏ mặt, cái này... nàng là không có cách nào phủ nhận.
Giang Trần cười cười:
- Lão gia tử, ta chỉ là trợ thủ, có thể có công lao gì?
Đan Phi ngập ngừng nói:
- Lão sư, lần này ta cùng Giang Trần ước định, lấy được thú con Linh thú, phải phân hắn một nửa.
Lão gia tử tiêu sái cười cười:
- Đây là tự nhiên, đã tổ đội, tự nhiên phải chia chiến lợi phẩm.
Mới đầu Đan Phi còn bận tâm lão gia tử có ý kiến, thấy thái độ của lão gia tử như vậy, trong lòng bất an hơi hòa hoãn một ít.
Đột nhiên ánh mắt của lão gia tử nhìn trong đám người, khẽ chau mày:
- Lần này đi ra, tựa hồ có chút ít a.
- Lão gia tử, bốn vương tử tham gia thu săn, ngoại trừ Diệp Dung, mặt khác đều chết hết.
Bỗng nhiên Đan Phi nghĩ đến sự tình này.
- Ân?
- Diệp Đại và Diệp Tranh, cấu kết chung một chỗ, muốn diệt sát Diệp Dung, lại bị Diệp Dung cùng Giang Trần phản chế. Tiểu Đan cầu tình cho bọn hắn. Nhưng mà... Ai, cuối cùng đụng phải Thử Triều, Diệp Đại cùng Diệp Tranh khó tránh khỏi một kiếp, đều bị Thử Triều thôn phệ. Diệp Kiều kia dẫn động Thử Triều, cuối cùng gậy ông đập lưng ông, cũng bị Thử Triều thôn phệ.
Ánh mắt lão gia tử thâm thúy, lẳng lặng nghe, lại không có trả lời.
- Các ngươi không có đụng phải Thử Triều?
Sau khi Lão gia tử nghe xong hỏi.
- Chúng ta cũng bị Thử Triều bao vây, nhưng mà...
Nói đến đây, ánh mắt Đan Phi nhìn về phía Giang Trần, không biết nên giảng như thế nào.
- Ha ha, tựa hồ còn có ẩn tình a?
Lão gia tử cười nói.
- Cũng không có ẩn tình gì, đúng lúc ta hiểu được một chút thú ngữ, cùng thủ lĩnh Thử Triều nói chuyện thoáng một phát, thuyết phục chúng mà thôi.
Giang Trần giang tay ra.
Lão gia tử ý vị thâm trường cười cười, lại không có bình cái gì, mà thở dài:
- Không nghĩ tới một câu tiếng gió, lại làm cho cục diện Thái tử chi tranh, thoáng cái rộng mở trong sáng, hết thảy đều kết thúc. Diệp Dung, quả nhiên thành người thắng cuối cùng.
- Đây cũng không phải là chuyện xấu.
Giang Trần tùy ý cười cười.
Bỗng nhiên lông mi Giang Trần giương lên, đối với bọn người lão gia tử xin lỗi một câu, bước nhanh đi đến bên Diệp Dung.
- Tiết Đồng, vừa rồi người từ bên cạnh ngươi đi qua, là ai?
Giang Trần tiến lên hỏi.
Tiết Đồng lắc đầu:
- Ta cũng không biết, có thể hắn thấy ta đi theo Tứ vương tử, cho nên cùng ta nói vài câu, hỏi tên của ta.
- Ngươi nói cho hắn biết?
Tiết Đồng vô ý thức gật đầu:
- Thiếu chủ, có cái gì không ổn?
Giang Trần ngẫm nghĩ một lát, nhẹ nhàng lắc đầu:
- Ta cảm giác người nọ một mực quan sát ngươi, có lẽ cảm giác của ta bị sai. Được rồi, việc rất nhỏ, khả năng ta đa tâm.
Tiết Đồng cũng biết tính cách Giang Trần, tuyệt sẽ không vô duyên vô cớ hỏi những điều này. Ánh mắt tìm tòi thoáng một phát, lại không phát hiện bóng dáng người nọ nữa.
Tuy trong nội tâm kỳ quái, nhưng không có nói cái gì nữa.
- Ha ha, Diệp thái phó, nghe nói ngươi trực tiếp dẫn hai người trẻ tuổi đi ra ngoài, để cho đệ tử phía dưới không dễ xử lý. Hiện tại người phía sau, cả đám đều nói không công bình, để cho chúng ta rất khó làm.
Một trưởng lão Bảo Thụ Tông, cười ha hả, hướng Diệp lão gia tử đi tới.
Diệp lão gia tử híp mắt:
- Ai nói không công bình? Để cho bọn họ tới tìm ta.
Trưởng lão Bảo Thụ Tông kia cười nói:
- Bọn hắn ở trước mặt ngươi, nào dám nói? Chỉ có thể càu nhàu với đệ tử Bảo Thụ Tông chúng ta, rất không phối hợp.
- Thiết trưởng lão, ngươi cùng lão đầu ta nói những cái này sao?
- Ai, còn không phải muốn lão gia tử cho cái thuận tiện.
Diệp Trọng Lâu cười ha ha:
- Cái này không khéo rồi, ta mang hai người trẻ tuổi đi, lần này chủ yếu là tiến vào biết một chút, thu hoạch gì cũng không có. Ngươi để cho bọn hắn làm sao chia một nửa cho các ngươi?
Biểu lộ của Thiết trưởng lão kia cứng đờ:
- Lão gia tử, như vậy không tốt a?
- Không có gì không tốt, nếu ngươi cảm thấy không tốt, bảo Tạ tông chủ tới tìm ta, hoặc là cho Đại trưởng lão của các ngươi tới tìm ta cũng được.
Ngữ khí của lão gia tử nhàn nhạt, hiển nhiên là không muốn cùng trưởng lão Bảo Thụ Tông này nói nhảm nhiều.
Tựa hồ Thiết trưởng lão kia đối với lão gia tử cũng có vài phần kiêng kị, nhìn lão gia tử vài lần, cuối cùng không nói gì, tức giận phẩy tay áo bỏ đi.
Đi đến trước mặt Giang Trần, Thiết trưởng lão kia dừng chân lại:
- Ngươi là người trẻ tuổi Diệp thái phó mang đi ra a?
- Phải.
Giang Trần gật gật đầu.
- Ta là trưởng lão Bảo Thụ Tông, người trẻ tuổi, ta hỏi ngươi, ngươi ở trong săn bắt bao nhiêu thứ?
- Vấn đề này, giống như Diệp lão gia tử đã nói qua a? Ta không dong dài nữa.
Giang Trần biết Thiết trưởng lão này tính toán, đại khái là đánh lên đầu mình.
- Cùng bản trưởng lão ra vẻ vậy sao?
Sắc mặt Thiết trưởng lão trầm xuống.
- Ngươi tuổi còn trẻ, thiên phú không tồi, chẳng lẻ bởi vì chút ít sự tình này, mà lầm tiền đồ sao?