- Nếu như chờ chúng ta ra tay, vậy ngươi phải ăn một ít đau khổ rồi. Ta cam đoan, sẽ không để cho ngươi thống thống khoái khoái chết.
- Hảo hảo, quả nhiên là hảo nhi tử của phụ vương, quả nhiên là Đại vương tử ra vẻ đạo mạo. Diệp Đại, ta xem như nhìn thấu ngươi rồi.
- Ha ha, ngươi nhìn thấu ta thì như thế nào? Ngươi ngụy trang lại tốt thì như thế nào? Ở trước mặt lực lượng tuyệt đối, những ngụy trang trước kia của ngươi, hoàn toàn không có tác dụng, hiện tại chỉ cần ta vung tay lên, là có thể triệt để nghiền áp ngươi.
Ánh mắt Diệp Dung bắn về phía Diệp Tranh:
- Lão Tam, ngươi đồng lõa với hắn, có nghĩ tới, của ta hôm nay, ngày mai của ngươi hay không. Ngươi cho rằng, bên cạnh giường, hắn sẽ cho ngươi ngủ say?
Diệp Tranh cười ha hả:
- Lão Tứ, ngươi cho rằng đến lúc này, châm ngòi ly gián hữu dụng với ta sao? Ta đối với Thái tử vị, không có nửa điểm hứng thú. Ta cũng thừa nhận, ta ở các phương diện đều không bằng Đại ca, ta lấy cái gì tranh với hắn? Đã không thể tranh, còn không bằng thức thời, làm tốt bổn phận của mình, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt. Ngươi người này, là không biết thức thời.
Diệp Đại rất thưởng thức gật gật đầu, hiển nhiên là đối với Diệp Tranh tỏ thái độ rất thoả mãn.
Diệp Dung than nhẹ, nhìn nhìn Lăng Thiên Lý, lại nhìn hai gã thân vệ một chút.
Lăng Thiên Lý thản nhiên nói:
- Đừng nhìn ta, ngươi dùng quốc sĩ đối đãi ta, ta tự nhiên dùng quốc sĩ hồi báo. Sẽ không vứt bỏ ngươi mà đi.
- Thề sống chết bảo hộ Tứ vương tử!
Hai gã thân vệ cũng kiên quyết.
Tiết Đồng thở dài một hơi, nắm Huyết Sát cung trên tay, làm ra tư thái thề sống chết chiến đấu.
Mặc dù biết trận chiến này không có bất kỳ hi vọng, nhưng trong thế giới Võ Giả, sẽ không có chuyện thúc thủ chịu trói.
- Diệp Dung, ngươi muốn dựa vào nơi hiểm yếu chống lại? Vùng vẫy giãy chết?
Diệp Đại quát.
- Diệp Đại, ngươi muốn ta chết, ta có thể chết. Nhưng mà, những người này, bọn họ cùng ta quan hệ không lớn, chỉ là tạm thời tổ đội, ngươi cần gì phải đuổi tận giết tuyệt?
- Ha ha, lão Tứ, đến giờ phút này, ngươi còn chơi giả nhân giả nghĩa sao? Ngươi cho rằng ta sẽ cảm động, sau đó thả bọn hắn đi?
Sắc mặt Diệp Đại trầm xuống:
- Đừng ngây thơ nữa, bọn hắn đi theo ngươi, kia chính là nguồn gốc của tội lỗi, là tử tội! Cuối cùng hỏi ngươi một câu, tự sát, hãy để ta tiễu sát?
Mặt mũi Diệp Dung tràn đầy đắng chát:
- Chư vị, không nghĩ rằng, lần này sẽ phiền hà các ngươi. Một khi khai chiến, không cần lo cho ta, nếu như có cơ hội, chạy đi!
- Tiết Đồng, ngươi ý nghĩ thanh tỉnh, trong chiến loạn, nếu như có thể chạy đi, liền tìm Giang Trần, tìm Đan Phi tiểu thư.
Tiết Đồng than nhẹ, nhìn điệu bộ này của đối phương, hiển nhiên là không thể nào chạy thoát được.
- Tứ vương tử, hiện tại nói cái gì cũng vô dụng, liều chết chiến một trận a.
Trên mặt Tiết Đồng, mang theo vẻ quyết nhất tử chiến.
Liều chết chiến một trận!
Diệp Dung rút trường kiếm ra, giương giọng quát:
- Diệp Đại, ngươi một mực tự xưng là thiên chi kiêu tử, tự xưng lợi hại hơn chúng ta, có gan, cùng ta đơn đả độc đấu một trận không? Nếu không, coi như ngươi lấy nhiều thắng ít, thắng ta, ta cũng không phục, vương tử khác, cũng sẽ không phục.
- Đơn đả độc đấu? Ngươi cũng xứng?
Diệp Đại không để mình bị đẩy vòng vòng, cao giọng hạ lệnh.
- Giết hắn đi, ai lấy thủ cấp của hắn, ngày khác lúc ta đăng cơ, phong vạn hộ hầu!
Diệp Tranh cũng kêu lên:
- Một tên cũng không để lại, giết!
Ngay lúc này…
Ba ba ba!
Trong bụi cây, bỗng nhiên truyền ra thanh âm vỗ tay chói tai.
- Người nào?
Vốn là chiến cuộc vận sức chờ phát động, thoáng cái bị âm thanh vỗ tay phá vỡ, mọi ánh mắt, đều nhìn lại nơi phát ra âm thanh kia.
Trong bụi cây, hai đạo thân ảnh lướt ra, trực tiếp rơi vào trong trận doanh Diệp Dung.
Một người trong đó, trên mặt mang vẻ châm chọc, đúng là Giang Trần. Một người khác không biểu tình, vẻ mặt lạnh lùng, trên mặt bảo trì một tầng sương lạnh, không phải Đan Phi là ai?
- Giang Trần?
Trong mắt Diệp Đại, bắn ra vẻ không thể tin được, đồng thời trong ánh mắt mang theo tức giận, bắn về phía Càn Lam Bắc Cung Lưu Xán.
- Ngươi không phải nói, ngươi nhìn bọn hắn chằm chằm, căn bản không ở kề bên này sao?
Trong mắt Lưu Xán, cũng tràn đầy sắc thái như gặp quỷ.
Cái này... Điều này sao có thể? Mình rõ ràng điều tra bọn hắn, căn bản không ở gần bên này. Sao hai ba ngày không thấy, liền xuất hiện ở chỗ này? Hơn nữa làm sao tìm được đội ngũ của Diệp Dung?
- Ta... Đại vương tử, trước kia, bọn hắn hoàn toàn không có ở cùng đội ngũ của Diệp Dung. Chẳng lẽ, bọn hắn trùng hợp gặp nhau?
Vẻ mặt Lưu Xán đau khổ giải thích.
- Phế vật!
Diệp Đại chửi nhỏ một tiếng.
Nếu như chỉ là Giang Trần xuất hiện, chẳng những Diệp Đại không tức giận, ngược lại sẽ rất vui vẻ. Nhưng mà Giang Trần xuất hiện, lại thêm Đan Phi, tình huống liền hoàn toàn bất đồng rồi.
Giang Trần xuất hiện, hắn có thể giết cả Giang Trần, đây là chuyện tốt cầu còn không được.
Nhưng mà thêm Đan Phi, tuy Diệp Đại hung ác, nhưng cho tới nay, đối với Đan Phi vẫn luôn bảo trì một loại cảm giác kính sợ, nịnh nọt, muốn hắn giết Đan Phi diệt khẩu, một thời ba khắc là hạ thủ không được.
- Lưu Xán, đừng giả vờ giả vịt. Trên đường ngươi cố ý lưu lại rất nhiều sơ hở, để cho ta có thể một đường đi theo ngươi, không phải là để cho ta có thể tìm được các ngươi sao?
Sắc mặt Lưu Xán đại biến:
- Giang Trần, ngươi đừng ngậm máu phun người. Ta lúc nào lưu lại sơ hở, lúc nào cố ý dẫn ngươi theo?
Giang Trần cười mà không nói. Hắn tự nhiên không phải nhờ sơ hở mà Lưu Xán lưu lại, mà là hắn để một loại thuốc bột kỳ lạ ở trên người Lưu Xán, để cho hắn có thể theo hương vị một đường truy tới.
Hắn nói như vậy, hiển nhiên là cố ý muốn Lưu Xán khó chịu, châm ngòi quan hệ giữa Lưu Xán cùng Diệp Đại.
Diệp Đại nghe xong lời này, sắc mặt quả nhiên phát lạnh:
- Lưu Xán, ngươi có ý gì? Là ngươi cố ý dẫn bọn hắn đến?
Lưu Xán luống cuống:
- Đại vương tử, ngươi tin chuyện ma quỷ của hắn sao?
- Lưu Xán, dám làm không dám chịu? Ngươi dẫn ta đến, chẳng lẽ không phải muốn chúng ta long tranh hổ đấu, ngươi trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi sao?
Lưu Xán chửi ầm lên:
- Giang Trần, ngươi rắm thí! Lão tử không phải vương tử, mưu lợi bất chính làm gì?
- Ai biết được? Có lẽ, ngươi đầu phục Nhị vương tử Diệp Kiều? Hôm nay ván cục này, là Nhị vương tử Diệp Kiều một tay bày ra?
Giang Trần cười ha ha nói.
Biểu lộ của Diệp Đại càng thêm khó coi, ánh mắt nhìn qua Lưu Xán, cũng càng thêm âm lãnh!
Lưu Xán nóng nảy:
- Đại vương tử, Lưu Xán ta là người nào, ngươi còn không biết sao? Nhị vương tử tính toán cái gì? Hắn xách giày cho ngài cũng không xứng, ta đi theo hắn, có tiền đồ gì a?
- Đại vương tử, không nên nghe chuyện ma quỷ của Giang Trần, người này quỷ kế đa đoan, nhất định là châm ngòi ly gián.
Lúc này, bên người Diệp Đại, tên đệ tử Bảo Thụ Tông, Tiên cảnh Nhị trọng thiên thần sắc đạm mạc kia nhàn nhạt khuyên nhủ.