Giang Trần cảm thấy phiền muộn, mình đã đột phá thần đạo, vì sao còn chưa cách nào phá giải mơ hồ về đạo dây chuyền phong ấn này? Rốt cuộc đạo dây chuyền phong ấn này ẩn chứa huyền bí tới đâu chứ?
Giang Trần quả thực vô cùng bức thiết muốn làm rõ chuyện này, nhưng mà đạo dây chuyền phogn ấn này giống như cự tuyệt người ngoài ngàn dặm, đem thần thức Giang Trần đẩy ra, hoàn toàn không thèm nể tình.
Giang Trần có chút ảo não.
Nhưng mà hắn cũng chưa từ bỏ ý định, thần thức lần nữa cẩn thận thăm dò, lần này hắn quyết định đổi một loại phương thức khác, tìm kiếm điểm đột phá.
Có lẽ mỗi một quang điểm này đều là mấu chốt của dây chuyền phong ấn, phải tìm được điểm đột phá thì mới có thể phá giải được một quang điểm.
Có lẽ quang điểm đó chính là điểm mấu chốt, là cửa vào.
Không thể không nói ý nghĩ của Giang Trần vô cùng có hy vọng, nhưng mà kết quả lại khiến cho hắn thất vọng, mỗi một quang điểm bên ngoài dây chuyền phong ấn kia giống như vô cùng cố chấp, hoàn toàn không có cho hắn bất luận cơ hội câu thông nào.
Giang Trần thất vọng, nhưng mà vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục chấp nhất tìm kiếm manh mối. Hắn có một loại trực giác, những quang điểm trên dây chuyền phong ấn tuy rằng không có câu thông với hắn, thậm chí thi thoảng còn đẩy thần thức hắn ra, nhưng mà cũng không giống như đang bài xích hắn, thậm chí mơ hồ còn có cảm giác tiếp nhận thần thức hắn vậy.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Giang Trần luôn kiên trì như vậy.
Cứ như vậy tuần hoàn không dứt, trọn vẹn qua ba ngày, ngay khi Giang Trần cảm giác mình cơ hồ không còn bất kỳ hy vọng nào thì đột nhiên đạo dây chuyền phong ấn kia xuất hiện biến hóa cổ quái.
Bốn phía dây chuyền phong ấn giống như tinh không mênh mông mà thâm thúy, lúc này đột nhiên có một đạo quang điểm bên trong dây chuyền phong ấn giống như trái cây chín muồi, đột nhiên rơi xuống, thoát ly khỏi đạo dây chuyền phong ấn kia.
Ngay sau đó đạo dây chuyền phong ấn kia nhanh chóng gắn kết lại, một quang điểm trong đó rơi xuống, những quang điểm còn lại trong nháy mắt lại kết nối khe hở, hoàn toàn không có một kẽ hở nào.
Mà đạo quang điểm rơi xuống kia thì nhanh chóng vận chuyển, trong phút chốc lao ra khỏi Nê hoàn cung của Giang Trần, sưu một cái, giống như là một đạo lưu tinh đáp xuống trước mắt Giang Trần.
Quang điểm này ước chừng không lớn hơn hạt gạo bao nhiêu, bên ngoài có quang mang thâm thúy, lại giống như ẩn chứa lực lượng cường đại.
Giang Trần giật mình khôn thôi, hắn tuyệt đối không thể ngờ tới được đạo dây chuyền phong ấn này lại có thể bỗng nhiên có một đạo quang điểm nhảy ra, hơn nữa quang điểm còn lại rõ ràng lại nhanh chóng kết nối lại, hoàn toàn không có kẽ hở.
Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?
Một màn quỷ dị như vậy cũng là lần đầu tiên Giang Trần nhìn thấy.
Nhìn qua quang điểm kia nhảy lên trước mắt mình, trong lòng Giang Trần tuy rằng hiếu kỳ, nhưng mà cũng biết đạo quang điểm này nhảy ra, nhất định ẩn chứa đầu mối gì mới.
Quang điểm kia không ngừng xoay quanh trước mắt Giang Trần, đột nhiên quang mang đại thịnh, quang điểm vỡ vụn, từ bên trong bắn ra một vật, xuất hiện trước mắt Giang Trần.
Giang Trần tập trung nhìn vào vật này, sắc mặt lập tức đại biến.
Vật này không ngờ lại là một cái thước, cái thước này bên ngoài có màu vàng óng, thoạt nhìn tạo hình cổ xưa, tương đối cao quý.
Trừ những điểm này ra cũng không có chỗ nào hiển hách cả.
Nhưng mà Giang Trần chỉ xem xét như vậy hai mắt đã lập tức đỏ lên, nước mắt lưng tròng, cơ hồ muốn rớt xuống đất.
- Phụ thân.
Giang Trần thiếu chút nữa thốt ra hai từ này. Hắn tuyệt đối không thể tưởng tượng được kiếp này của mình lúc sinh thời lại có thể nhìn thấy cái thước này.
Đúng vậy, cái thước này, ngoại hình, màu sắc, thậm chí một ít hoa văn Giang Trần đều nhớ rõ. Khi hắn còn bé, không thể tu luyện, chỉ có thể học tập trong Thiên Đế thư các mênh mông, tiêu thụ tri thức rộng lớn, trong đó chưa hẳn đã có nhiều loại học vấn mà hắn ưa thích.
Phụ thân thường xuyên làm bạn với hắn, mỗi khi hắn lười biếng, mỗi khi hắn định buông tha thì phụ thân đều dùng cây thước này, đánh vào lòng bàn tay hắn.
Giống như một người phụ thân trong thế tục vậy, phụ thân cầm cây thước này đánh vào lòng bàn tay hắn, bộ dáng của phụ thân lúc đó tới bây giờ Giang Trần còn nhớ rõ.
Phụ thân nghiêm túc như vậy, ánh mắt nghiêm khắc, lại lộ ra vẻ yêu thương. Khi Giang Trần còn bé cũng không thể nào lý giải được tại sao phụ thân lại nghiêm khắc với mình như vậy.
Mình không thể tu luyện, mình nhất định không có cách nào trợ giúp được phụ thân điều gì, nhất định không thể thỏa mãn được mong ước trước đó của phụ thân, vì sao phụ thân còn muốn nghiêm khắc như vậy?
Hiện tại xem ra, tất cả những thứ phụ thân làm khi đó có khả năng đều có thâm ý sâu sắc a.
Nếu như không có phụ thân đố thúc, hắn có thể có được thành tựu hôm nay sao? Sau khi chuyển sinh có thể ở Thần Uyên đại lục này lăn lộn thuận buồn xuôi gió, như cá gặp nước như vậy?
Tâm huyết kiếp trước cũng không có uổng phí, kiếp trước có lẽ không có đất dụng võ. Nhưng mà kiếp này hắn có thể thuận lợi đột phá tới một bước này, tích lũy kiếp trước có thể nói là cư công kỳ vĩ.
Cho nên khi nhìn thấy cái thước này, hai mắt Giang Trần ướt át, khó mà bình tĩnh được.
Tuy rằng cái thước này không cho hắn bất luận ám chỉ gì, nhưng mà có lẽ đã vạch trần tất cả đáp án. Mình chuyển sinh tới Thần Uyên đại lục quả nhiên có quan hệ rất lớn tới phụ thân.
Nếu không mà nói vì sao rõ ràng một cái thước không có bao nhiêu tác dụng lại xuất hiện ở chỗ này, sẽ bị phong ấn trong thức hải của hắn?
Nếu như nói tất cả chuyện này không có bàn tay của phụ thân Thiên Đế, Giang Trần tuyệt đối không tin.
Hắn kiên định cho rằng tất cả chuyện này chính là do phụ thân an bài. Tuy rằng cái thước này không có lời nhắn nhủ gì bên trên, nhưng mà không thể nghi ngờ đã chỉ phương hướng cho Giang Trần, chứng minh phán đoán của Giang Trần.
Giang Trần nắm cây thước kia, nhẹ nhàng vuốt ve. Cái thước này kiếp trước mang lại cho hắn vô số nỗi khổ da thịt, nhưng giờ phút này lại giống như chí bảo trong lòng hắn, khiến cho hắn yêu thích không buông tay.
Trong lúc mơ hồ, trên cái thước kia dường như còn có nhiệt độ cơ thể của phụ thân, làm cho khi Giang Trần nắm cây thước này trong đầu lập tức hiện ra thanh âm và nụ cười của phụ thân kiếp trước.
Trong lúc nhất thời, trong lòng Giang Trần ngổn ngang cảm xúc, ngàn vạn suy nghĩ.
- Phụ thân, người dụng tâm lương khổ, hài nhi rốt cuộc cũng hiểu rõ. Có lẽ kiếp trước người đã sớm tính tới Chư thiên hạo kiếp? Đã sớm an bài vận mệnh của hài nhi a? Để cho hài nhi không ngừng tích lũy nội tình kiếp trước, dùng để sau này nổi bật khi chuyển sinh, nghịch thiên cải mệnh a?
Giang Trần lầm bầm nói, thần thức không nhịn được mà di chuyển trên cái thước này.
Đột nhiên hai mắt Giang Trần sáng ngời, nhìn chằm chằm vào cái thước kia, tầng quang mang màu vàng nhạt bên ngoài cái thước chậm rãi rút đi, không ngờ lại hiện lên từng đạo pháp trận tinh tế.
- Trượng Thiên xích.
Giang Trần nhìn thấy bên trong cái thước này thậm chí còn có ba ký tự thượng cổ được khắc vô cùng tinh xảo. Chung quanh quấn quanh các loại pháp trận tinh diệu, cho thấy sự bất phàm của Trượng Thiên xích nyaf.
Cái này...
Cái thước bình thường này không ngờ là một món vũ khí? Một pháp bảo hay sao?
Giang Trần tuyệt đối không thể tưởng tượng được, ánh mắt có chút khó tin nhìn chằm chằm vào Trượng Thiên xích này. Phụ thân ở trên Trượng Thiên xích không có để lại bất luận lời nhắn nào bằng thần thức.
Nhưng mà bên trong những phù văn rậm rạp, chằng chịt kia lại khắc mấy chữ.
- Thiên địa tuy xa nhưng mà gần. Sinh tử mặc dù xa nhưng chỉ trong luân hồi mà thôi.
Chỉ có mười sáu chữ nhưng lại ý vị thâm trường.