Giang Trần nghe được cũng có chút động tâm, đang muốn mở miệng, Lưu Ly Đại Thần Tôn lại nói:
- Diệu dụng của Đại Lưu Ly Quang Trản, không đơn giản chỉ hai loại này, còn có một công hiệu càng khó được. Đại Lưu Ly quang, có thể khiến Ma tộc không chỗ ẩn trốn, bất luận ngụy trang gì, đều sẽ hiển lộ toàn bộ. Ở dưới Đại Lưu Ly Quang, huyết mạch của Ma tộc sẽ triệt để bạo lộ, bất luận dị tộc gì cũng mơ tưởng lừa dối tiến vào.
Đại Lưu Ly Quang!
Giang Trần tim đập thình thịch, cái diệu dụng này, càng thêm khó được a. Chư Thiên Đại Thế Giới, cũng có một ít bảo vật phi thường hi hữu, ví dụ như Kính Chiếu Yêu,...
Những bảo vật này, đều có một đặc điểm, là tùy ý quét qua, liền có thể để cho huyết mạch Yêu ma, không chỗ che dấu.
- Đại Lưu Ly Quang Trản còn có rất nhiều diệu dụng, còn cần ngươi lĩnh ngộ, lão phu sẽ không giới thiệu hết. Sau khi ngươi đạt được, nên siêng năng tế luyện, tranh thủ sớm ngày luyện hóa bảo vật này.
Phó thác trấn tông chi bảo cho Giang Trần, đủ thấy thành ý của Lưu Ly Đại Thần Tôn. Giờ phút này trong nội tâm Giang Trần đã hưng phấn, lại cảm giác trách nhiệm của mình trọng đại.
Ngẫm lại vì cái gì trước kia tâm tình của Hạ Thiên Trạch chấn động rõ ràng như vậy, có lẽ, đúng là diệu dụng của Đại Lưu Ly Quang a?
Vô luận như thế nào, Đại Lưu Ly Quang Trản này, đối với Giang Trần mà nói, tuyệt đối là bảo vật hiếm có, sẽ trở thành giúp đỡ to lớn của hắn sau này.
Nói xong chuyện này, Lưu Ly Đại Thần Tôn đã rất suy yếu, hai mắt híp lại, đạo thần thức kia, đã tiếp cận biên giới tan rã.
Trong lòng Giang Trần cũng có chút khó chịu, mặc dù biết Đại Thần Tôn kỳ thật ở Thượng Cổ Phong Ma đại chiến đã vẫn lạc, nhưng mà một khi đạo thần thức này vẫn lạc, liền ý nghĩa Lưu Ly Đại Thần Tôn triệt để cách biệt với thế giới này. Ý nghĩa, hết thảy tồn tại có ý thức của hắn, đều vĩnh biệt thế giới này.
Tuy Giang Trần và Đại Thần Tôn chưa có giao tình gì, nhưng dù tiếp xúc ngắn ngủi như vậy, lại để cho Giang Trần đối với tu sĩ Thượng Cổ kia, sinh ra hảo cảm rất sâu.
Nếu như có thể, hắn thật sự không hy vọng Lưu Ly Đại Thần Tôn vẫn lạc.
Nhưng sinh tử có số, dù là Chư Thiên Thiên Đế, cũng khó có thể vi phạm. Muốn nghịch thiên đoạt mệnh, mặc dù là Chư Thiên Thiên Đế, cũng cần tốn hao rất nhiều trắc trở mới được.
Trong nội tâm Giang Trần thương cảm, lại hết lần này tới lần khác bất lực.
Đột nhiên, Giang Trần phảng phất nhớ ra cái gì. Hắn nhớ rõ, Lưu Ly Đại Thần Tôn nâng lên rất nhiều thứ, kể cả lễ gặp mặt, các loại truyền thừa của Lưu Ly Vương Thành, ví dụ như phủ kho, đan phòng, Dược Viên, kho vũ khí, Tàng Kinh Các...
Nhưng lại không đề cập tới Đại La Vân Anh Thụ?
Chẳng lẽ đối với Lưu Ly Đại Thần Tôn mà nói, Đại La Vân Anh Thụ kia còn so ra kém những vật này sao?
Cái nghi vấn này, vừa xuất hiện trong nội tâm Giang Trần, liền lái đi không được.
Tuy thần thức của Lưu Ly Đại Thần Tôn sắp tan rã, nhưng ẩn ẩn cảm ứng được vấn đề bên Giang Trần, nên nỗ lực mở mắt ra:
- Giang Trần, trong lòng ngươi còn có nghi vấn gì sao?
- Tiền bối, vãn bối còn có một nghi vấn.
- A? Nghi vấn gì? Thừa dịp thần thức của lão phu còn có thể duy trì, mau nói đi.
Giang Trần không do dự, nói ra:
- Trước khi vãn bối tiến vào Lưu Ly Cung, trước cửa sân, có một linh thụ, chẳng lẽ tiền bối không có dặn dò gì sao?
Ánh mắt có chút tan rã của Lưu Ly Đại Thần Tôn, đột nhiên giống như nhận được lực lượng thần kỳ nào đó, bỗng nhiên mở ra:
- Ngươi nói cái gì? Linh thụ?
- Đúng vậy.
Giang Trần cảm thấy có chút kỳ quái, phản ứng của Đại Thần Tôn, cũng không tránh khỏi có chút kích động đi à nha?
- Ngươi nói là sân nhỏ trước Lưu Ly Cung sao?
Hô hấp của Lưu Ly Đại Thần Tôn cũng dồn dập lên, loại phản ứng kịch liệt này, khiến Giang Trần có chút ngoài ý muốn.
Bất quá, Giang Trần vẫn thành thật gật đầu:
- Đúng vậy, vãn bối nói đúng là cây kia.
Ánh mắt của Lưu Ly Đại Thần Tôn tràn ngập chờ mong, nhìn chằm chằm vào Giang Trần:
- Nói, nói mau, cây kia thế nào? Nó, bây giờ nó là hình thái gì?
- Hình thái? Chẳng lẽ hình thái còn có biến hóa sao?
Giang Trần có chút kỳ quái, lập tức nói.
- Nó đã khai chi tán diệp, hơn nữa đã kết quả. Ân, tán cây của nó, xa xa nhìn tới, tựu như tiên nữ trong mây, nhanh nhẹn nhảy múa, tạo hình phi thường ưu mỹ.
- Vậy sao? Vậy sao?
Trong ánh mắt của Lưu Ly Đại Thần Tôn, tràn đầy hào quang khát vọng, phảng phất rất muốn lao ra nhìn một lần.
Chỉ là, thần trí của hắn đã không cách nào lướt qua Lưu Ly Cung rồi.
Thở dài một tiếng, ngữ khí của Lưu Ly Đại Thần Tôn tràn đầy tiếc nuối:
- Đáng tiếc, đáng tiếc, lão phu rốt cuộc xem như đã minh bạch. Không thể tưởng được, nó vậy mà trưởng thành, khai chi tán diệp, lại còn kết quả. Không thể tưởng được a. Lão phu đợi nó 10 vạn năm, cũng không thấy nó lớn lên. Lại không nghĩ rằng, chỉ trong hai mươi vạn năm, nó rốt cục khai chi tán diệp, nở hoa kết quả. Đây là Thiên Ý sao?
Giang Trần khó hiểu:
- Tiền bối, lời này của ngài, vãn bối có chút khó hiểu.
- Ai, Giang Trần, cây trong đình viện kia, địa vị bất phàm. Nghe nói từ thời đại Hoang Cổ, liền lưu lại hạt giống, 10 vạn năm mới nẩy mầm, 10 vạn năm ra thân. Thẳng đến trước khi lão phu cùng Ma tộc quyết chiến, nó còn không có khai chi tán diệp, chớ nói chi là nở hoa kết quả.
Ngữ khí của Lưu Ly Đại Thần Tôn tràn ngập thổn thức:
- Linh chủng như thế, nhất định rất bất phàm. Chỉ tiếc, lão phu rốt cuộc nhìn không tới nó. Cây kia mọc ở trong sân, nghe nói là trấn thủ số mệnh của Lưu Ly Vương Thành. Mà trong sân, ngoại trừ cây này ra, linh vật khác là không cách nào sinh trưởng. Trồng bao nhiêu, héo rũ bấy nhiêu.
Lưu Ly Đại Thần Tôn càng nói càng chậm, thanh âm càng ngày càng mơ hồ, đứt quãng, thần thức chậm rãi tan rã, cơ hồ là lầm bầm lầu bầu.
Giang Trần im lặng.
Hắn biết rõ, Lưu Ly Đại Thần Tôn lập tức phải đi rồi.
Trong nội tâm khẽ động, Giang Trần lớn tiếng nói:
- Đại Thần Tôn, cây này, chính là linh vật Chư Thiên, tên là Đại La Vân Anh Thụ, ở trên Chư Thiên Tạo Hóa Bảng, cũng có lưu danh. Một trái Đại La Vân Anh Quả, có thể để tu sĩ Thần đạo được ích lợi không nhỏ. Quả này là bảo vật chỉ Chư Thiên mới có, không thể tưởng được lại xuất hiện ở Lưu Ly Vương Thành. Điều này nói rõ, số mệnh của Lưu Ly Vương Thành, tuyệt đối sâu dày.
Lưu Ly Đại Thần Tôn y y a a, không biết có nghe rõ ràng chưa. Nhưng mà trong ánh mắt tan rã của hắn, vẫn có thể cảm giác được vui sướng.
Chỉ tiếc, thần trí của hắn ở thời điểm này bắt đầu trôi qua, tựa như nước hóa hơi, chậm rãi bốc hơi, chậm rãi biến mất không thấy gì nữa.
Giang Trần phảng phất có thể cảm nhận được thần thức của Lưu Ly Đại Thần Tôn biến mất. Trong lòng hắn, cũng cảm thấy bi ai không hiểu.
Mặc dù là lần đầu tiên tương kiến, nhưng Giang Trần thật giống như đã mất đi một hảo hữu tương giao mấy chục vạn năm, trong nội tâm dị thường khó chịu.
Xem ra, ngay cả Lưu Ly Đại Thần Tôn cũng không biết lai lịch của Đại La Vân Anh Thụ kia. Tại hắn sinh thời, cũng không có đợi đến lúc Đại La Vân Anh Thụ khai chi tán diệp, nở hoa kết quả
Như thế xem ra, Đại La Vân Anh Thụ này, quả nhiên là che dấu đủ sâu, lịch sử cũng rất lâu, từ lúc Hoang Cổ đã có.
Như vậy, trong nội tâm Giang Trần sinh ra một nghi vấn, Thần Uyên Đại Lục này, đến cùng tồn tại bao lâu đây? Đại La Vân Anh Thụ kia, sao sẽ xuất hiện tại Thần Uyên Đại Lục?