- Giang Trần, ngươi đã tới nơi đây, vậy đạo thống của Lưu Ly Vương Thành, từ nay về sau quy ngươi sở hữu. Toàn bộ đạo thống của Lưu Ly Vương Thành, đều ở trong Thượng Cổ Lưu Ly Vương Thành. Ở trong Lưu Ly Cung này, có vài món là lễ gặp mặt mà lão phu tặng cho ngươi, quy ngươi sở hữu. Đạo thống của Thượng Cổ Lưu Ly Vương Thành này, lão phu hi vọng, ngươi có thể đem chúng phát dương quang đại, để cho đạo thống của Lưu Ly Vương Thành, vĩnh viễn chiếu sáng Nhân loại cương vực, đời đời thế thế, vĩnh viễn không thôi, ngươi nói được không?
Hai mắt của Lưu Ly Đại Thần Tôn ngưng trọng, nhìn chằm chằm vào Giang Trần, phảng phất một Đế Hoàng sắp chết, ân cần dặn dò người thừa kế của hắn.
Giang Trần chứng kiến ánh mắt dần dần có chút tan rã của Lưu Ly Đại Thần Tôn, biết rõ đạo thần thức này, sẽ kéo không bao lâu nữa.
Dù sao, bản thể của Đại Thần Tôn đã biến mất hai ba mươi vạn năm, không có bản thể chèo chống, đạo thần thức này là không thể nào tồn tại quá lâu.
Nếu như bản thể chưa diệt, loại thần thức phân thân này có bản thể chèo chống, thời gian tuyệt đối không chỉ gấp mười lần. Nhưng mà không có bản thể, một đạo thần thức lẻ loi trơ trọi, không có chuẩn bị gì khác, tuyệt đối là rất khó kéo dài.
Chủ yếu là Đại Thần Tôn lưu lại đạo thần thức này, là có thể câu thông.
Nếu như chỉ là ký thác một đám thần thức, bố trí hậu sự thoáng một phát, lại không cần câu thông với người thừa kế, loại này ngược lại càng thêm đơn giản.
Ban đầu Giang Trần ở Huyễn Ba Sơn Bí Cảnh, trong truyền thừa chi địa của Đan Tiêu Cổ Phái, liền chứng kiến loại thần thức này. Loại thần thức này, chỉ có thể là đơn phương dẫn đạo, nhưng không cách nào câu thông với Giang Trần.
Mà Đại Thần Tôn, hắn lưu lại thần thức, có thể cùng Giang Trần câu thông, còn có năng lực suy nghĩ độc lập.
Loại thần thức này, là tương đương với phân hồn phách ra, ký thác vào pho tượng, cần tiêu hao thần thức và thần thông, so với loại thần thức đơn phương kia cao hơn gấp trăm lần.
- Thần Tôn ở trên, Giang Trần chắc chắn theo như ngươi nhắc nhở, phát dương quang đại truyền thừa của Lưu Ly Vương Thành, tru diệt Ma tộc, nhét Thiên Đạo quỹ tích vào quỹ đạo, để cho Thần Uyên Đại Lục vĩnh viễn không bị người quấy nhiễu nữa!
Giang Trần nói, cũng âm vang hữu lực, tràn ngập thành ý.
- Tốt, tốt, tốt! Lúc trước, thời điểm lão phu làm quyết định này, đã từng nghĩ tới, lưu truyền thừa cho người đời sau, sẽ tìm được hồi báo như thế nào? Thượng Thiên sẽ ban cho lão phu một hậu bối truyền thừa như thế nào? Hiện tại xem ra, thiên không phụ ta, thiên không phụ Thần Uyên Đại Lục a. Ha ha ha.
Lưu Ly Đại Thần Tôn rất cởi mở, tuy hắn đã dầu hết đèn tắt, cách biến mất khỏi thiên địa cũng không xa, nhưng mà ở trong tiếng cười của hắn, nghe chỉ có sung sướng, chỉ có rộng rãi, lại không có bất kỳ thương cảm.
Loại tâm tính siêu nhiên này, để cho Giang Trần không thể không bội phục.
Mình là người của hai thế giới, kiếp trước kiếp nầy, chỉ sợ cũng không rộng rãi được như thế a?
- Tốt rồi, Giang Trần, lão phu còn thừa thời gian không nhiều lắm. Liền đem tình huống đại khái nói cho ngươi. Những vấn đề ngươi quan tâm, lão phu đã ghi lại vào trong một miếng ngọc giản, nằm dưới pho tượng của lão phu, đến lúc đó ngươi có thể chứng kiến. Kể cả thủ pháp phong ấn, thủ pháp cởi bỏ linh mạch, truyền thừa các nơi.... Đương nhiên, Phong Ấn Chi Địa của thế lực khác, lão phu cũng không thể nào biết được. Nhưng mà thủ pháp đại khái, lão phu là từng có phỏng đoán.
Giang Trần cười nói:
- Tiền bối minh giám, truyền thừa của Thánh Nhất Tông, Đan Tiêu Cổ Phái cùng Địa Tạng Môn, vãn bối đã được đến rồi.
- A?
Lưu Ly Đại Thần Tôn nao nao, lập tức nở nụ cười.
- Nói như thế, ngươi quả nhiên là người có đại phúc duyên a. Những truyền thừa kia của bọn hắn, đều phi thường ẩn nấp. Không thể tưởng được...
Nói đến đây, Lưu Ly Đại Thần Tôn cũng ngừng lại một chút, than nhẹ một tiếng.
- Đương nhiên, bởi vì lúc ấy Phong Ma đại chiến quá mức vội vàng, có lẽ có ít người trong bọn hắn, chuẩn bị còn không quá đầy đủ. Dù sao, lão phu sớm có ý định này, cho nên thời gian chuẩn bị càng thêm sung túc.
Nguyên nhân cụ thể là gì, đã không trọng yếu.
- Giang Trần, Thượng Cổ thập đại thế lực lĩnh tụ, bất luận truyền thừa nào, đều không phải chuyện đùa. Nếu như ngươi có thể đạt được bọn chúng, thì tốt nhất khống chế ở trong tay mình. Trong ngọc giản của lão phu, đối với vị trí phân bố của thập đại thế lực lĩnh tụ, đại khái có quy hoạch. Đến lúc đó ngươi có thể nghiên cứu thoáng một phát. Nhớ kỹ, những truyền thừa này, nhất định không thể rơi vào trong tay người tâm thuật bất chánh. Nếu không, dù Nhân loại cương vực an ổn ngắn hạn, trường kỳ mà nói, chỉ sợ sẽ lâm vào nội loạn.
Đây đại khái là một khúc mắc của Lưu Ly Đại Thần Tôn, cũng là sự tình hắn lo lắng nhất.
Giang Trần lập tức nghiêm mặt nói:
- Vãn bối nhất định sẽ toàn lực ứng phó, tranh thủ để cho những truyền thừa này, tìm được người thừa kế đường đường chính chính, tuyệt đối không để chúng rơi vào trong tay tiểu nhân.
- Tốt, như thế rất tốt, như thế rất tốt. Linh mạch hiện thế, Nhân loại cương vực sẽ khôi phục khí tượng Thượng Cổ, không quá trăm năm, chắc chắn lại hiện ra huy hoàng. Lão phu thực rất chờ mong, chỉ tiếc, lão phu nhìn không tới rồi. Chỉ là, Giang Trần, ngươi phải nhớ kỹ, nhất định không thể để cho ma trảo của Ma tộc, vươn vào Nhân loại cương vực lần nữa.
- Vãn bối ghi nhớ trong lòng, vãn bối sẽ khởi động Chư Thiên Vạn Linh Tỏa Thần Đại Trận trước, để cho luồng thứ nhất Ma kiếp tránh qua Nhân loại cương vực. Sau đó lại kinh doanh, tranh thủ không ngừng đề thăng sức chiến đấu của Nhân loại cương vực, ngăn địch ở bên ngoài môn hộ, khiến đại quân của Ma tộc, không cách nào xâm nhập Nhân loại cương vực nửa bước.
Cái này ngược lại không cần Lưu Ly Đại Thần Tôn dặn dò, về tình về lý, Giang Trần đều không hy vọng Nhân loại cương vực bị Ma tộc xâm lấn lần nữa.
Dù sao, nơi này có gia viên cùng người thân của Giang Trần.
Ma tộc xâm lấn, vậy thì tăng lớn tính nguy hiểm của những người này.
- Rất tốt, rất tốt, ngươi tuổi còn trẻ, thiếu niên đắc chí, lại không có quên tất cả, ổn thỏa như thế, có thể thấy được Nhân loại cương vực quả nhiên là có thiên hữu. Nhân loại cương vực ở trong tay ngươi, nhất định có thể phát dương quang đại, lại hiện ra huy hoàng. Thậm chí hiện ra Thượng Cổ kỳ quan, cũng chưa biết chừng!
Lưu Ly Đại Thần Tôn đích thật là rất mừng rỡ, lúc trước hắn cũng cân nhắc qua vấn đề người truyền thừa, nhưng không có hy vọng xa vời.
Hôm nay vừa thấy, chất lượng của người truyền thừa, viễn siêu hắn dự đoán. Thậm chí để cho hắn có một loại cảm giác, người trẻ tuổi này, rất có thể trò giỏi hơn thầy mà thắng vu lam.
- Đạo thống truyền thừa của Lưu Ly Vương Thành, lão phu liền không nói khoác, phủ kho, đan phương, Dược Viên còn có Tàng Kinh Các… những địa phương này, đến lúc đó ngươi tự mình đi nhìn. Những thứ này là truyền thừa lưu cho hậu nhân, tin tưởng ngươi biết phân phối như thế nào. Lão phu nói là vài món lễ gặp mặt kia, thừa dịp lão phu còn một hơi, sẽ nói cho ngươi rõ ràng.
Toàn bộ đạo thống truyền thừa, tuy cũng là cho Giang Trần, nhưng đạo thống cuối cùng cần một số lớn người đến truyền thừa, khai chi tán diệp, mới là đạo thống lớn mạnh.
Mà lễ gặp mặt, thì chẳng khác gì là lễ vật tư nhân.
Giang Trần nghiêm nghị nói:
- Tiền bối ban thưởng, vãn bối từ chối thì bất kính. Xin tiền bối cho biết.
- Ha ha, tốt, người trẻ tuổi không ngụy trang, không kiêu ngạo, lão phu rất thưởng thức. Lão phu làm Lưu Ly Vương Thành Thần Tôn, trong tay ngược lại là có chút bảo vật, nhưng chiến đấu với Ma tộc, tùy thân phải mang theo không ít, cũng tiêu hao hết không ít. Để lại cho ngươi, lại hơi có vẻ keo kiệt rồi.