Quang Độ lão nhân lui.
Cơ hồ trong mắt tất cả mọi người hiện lên vẻ khó có thể tin nổi.
Ngay cả Già Diệp thần tôn nhìn qua phương hướng Quang Độ lão nhân bỏ chạy cũng im lặng thật lâu. Hắn tuyệt đối không thể nào tưởng tượng được, Quang Độ lão nhân không ai bì nổi trong Vô Tận lao ngục lại thực sự lui.
Duy chỉ có Giang Trần, trên mặt từ đầu tới cuối vẫn nở nụ cười lạnh nhạt. Rất hiển nhiên, hắn đối với tất cả chuyện này đều vô cùng bình tĩnh. Giống như tất cả đều nằm trong lòng bàn tay hắn vậy.
- Hảo tiểu tử, thực sự là phục ngươi.
Già Diệp thần tôn chậc chậc tán thưởng.
Lúc này những tu sĩ tham dự chiến đấu khác cũng nhanh chóng trở lại trước mặt Giang Trần, có thể nhìn ra được, những người này trong lòng hiện tại còn tràn ngập sợ hãi.
Hiển nhiên, trước khi chiến một trận này, mọi người đều ôm một tia hy vọng cuối cùng mà tham chiến. Hôm nay, không thể tưởng tượng được lại giống như mộng ảo, không ngờ bọn họ lại chiến thắng trận chiến này.
Tứ đại tu sĩ bán thần Phong Hoa Tuyết Nguyệt cũng bội phục Giang Trần không thôi. Ánh mắt nhìn qua Giang Trần hoàn toàn bất đồng với ngày xưa.
Giang Trần này so với lần đầu tiên giao thủ khi trước, thực lực rõ ràng đã tăng lên rất nhiều. Loại tốc độ tiến bộ này quả nhiên khiến cho bọn họ kinh ngạc, còn thêm bội phục.
Hai gã tù binh thần đạo cũng bị đưa tới trước mặt Giang Trần, tên tu sĩ bướu thịt và Viên Tử Kính, sắc mặt hai người này đều đen lại. Có thể nhìn ra được bọn chúng đã rất rõ tình cảnh của mình hiện tại.
Tên tu sĩ bướu thịt kia ngẩng đầu thoáng nhìn lên, nhìn thấy Già Diệp thần tôn và tu sĩ đầu trọc Vu Công, hai mắt lập tức tỏa sáng:
- An đạo hữu, Vu đạo hữu, từ biệt trong Vô Tận lao ngục, không thể tưởng tượng được chúng ta ban đầu ở Vô Tận lao ngục đồng bệnh tương liên, hôm nay lại trở thành đối đầu với nhau? Sao phải khổ vậy chứ?
Già Diệp thần tôn cười lạnh không nói, tự nhiên hắn nghe ra ý trong lời nói của đối phương. Chỉ đơn giản là muốn chịu thua, nghĩ tới một cơ hội tham sống sợ chết mà thôi.
Da mặt Vu Công mỏng hơn một chút, dứt khoát quay đầu sang chỗ khác, giả bộ như không biết.
Viên Tử Kính thấy thái độ của tên tu sĩ bướu thịt kia như vậy cũng không vui nói:
- Đạo hữu, được làm vui thua làm giặc, đã thua thì nhận mệnh. Cần gì phải lải nhải, dong dài như vậy làm gì, cần gì phải cầu chúng? Ngươi cho rằng ngươi lôi kéo làm quen, bọn chúng có thể tha cho ngươi sao?
Tên tu sĩ co bướu thịt kia ngẩn ngơ, lầm bầm nói:
- Chúng ta đều là tu sĩ thần đạo, chẳng lẽ vì một chút tranh đấu vô vị mà phải dâng tính mạng ra hay sao?
Già Diệp thần tôn giận quá hóa cười:
- Hẳn ngươi còn cho rằng ngươi còn có thể sống sót rời khỏi đây hay sao?
Sắc mặt tên tu sĩ bướu thịt kia lập tức trở nên hết sức khó coi:
- An đại ca, ban đầu ở Vô Tận lao ngục, ta đối với đại ca cũng vô cùng kính ngưỡng. Chuyện hôm nay là chúng ta không đúng, bị ma quỷ ám ảnh. Xin đại ca cầu tình một phen, ta tình nguyện bỏ gian tàn theo chính nghĩa, quy thuận Vĩnh Hằng thánh địa.
Già Diệp thần tôn cười ha hả:
- ngày đó ngươi đầu nhập vào Quang Độ lão nhân thế nào? hôm nay ngươi lại đầu nhập vào Vĩnh Hằng thánh địa thế đó. Sau này chỉ cần có cơ hội, ta chỉ sợ ngươi sẽ tiếp tục thay đổi. Người như vậy ngươi cảm thấy Vĩnh Hằng thánh địa cần dùng tới ngươi hay sao?
Tu sĩ có bướu thịt kia vẻ mặt như tro tàn, hiển nhiên đã bị Già Diệp thần tôn nói trúng tâm tư.
Viên Tử Kính hừ lạnh một tiếng:
- Muốn giết thì động thủ đi. Chúng ta chưa từng ra khỏi Vô tận lao ngục, kiến thức phồn hoa ở nơi này cũng coi như đủ rồi. Ngày sau Quang Độ đại nhân nhất định sẽ báo thù cho chúng ta.
- Báo thù?
Giang Trần nghe vậy cười nói:
- Các ngươi đối với Quang Độ lão nhân kia quả thực có lòng tin rất lớn nha. Nếu như hắn có năng lực báo thù, vì sao hôm nay lại phải chạy trối chết?
Tuy rằng Quang Độ lão nhân là chủ động lui lại, nhưng mà quả thực có hiềm nghi chạy trối chết. Viên Tử Kính hừ nhẹ một tiếng:
- Các ngươi hôm nay dựa vào quỷ kế đa đoan, ám toán chúng ta. Đợi khi Quang Độ đại nhân triệu tập đại quân, mang theo rất nhiều tu sĩ thần đạo chạy tới đây chính là lúc tận thế của Vĩnh Hằng thánh địa các ngươi sẽ tới.
Giang Trần nhẹ nhàng cười nói:
- Có lẽ ngày mà ngươi nói hôm nay có xác suất nhất định. Nhưng mà nhất định các ngươi cũng không được nhìn thấy. Hai đại hộ pháp kia đã trên đường đi xuống hoàng tuyền rồi, còn chưa đi xa đâu. Hiện tạ icasc ngươi ra đi có lẽ còn có thể đuổi kịp bọn họ. Kết bạn trên đường xuống hoàng tuyền cũng không cô đơn a.
Giang Trần cũng không muốn nói nhảm với hai người này. Hai người này khác Vu Công, Vu Công bị ép bất đắc dĩ đầu nhập vào Quang Độ lão nhân, trước đó chiến đấu Vu Công cũng không xuất lực, không có bao nhiêu nhiệt tình.
Hai người này thì khác, bọn chúng luôn rất tích cực. Biến thành tù nhân, Giang Trần tự nhiên cũng không có tâm tư thu nhận hai kẻ này.
Tinh luyện tinh hoa tính mạng, cướp lấy thần cách của bọn chúng cũng không tệ.
Ngựa quen đường cũ, cũng không lâu lắm hai người này cũng đi theo gót hai tên hộ pháp kia.
Nhị thánh chủ và Tam thánh chủ ở bên cạnh xem cũng đã quen mắt. nói thật, giết mỗi một gã tu sĩ thần đạo đều thu được một khỏa thần cách.
Thần cách này, sức hấp dẫn đối với bọn họ có thể nói là vô cùng lớn.
Trong lòng bọn họ cũng rất rõ ràng, dựa vào thực lực và cảnh giới của bản thân, muốn đột phá thần đạo cơ hồ không có khả năng gì. Nhưng mà có một khỏa thần cách trong tay thì lại khác.
Luyện hóa thần cách, cơ hồ có xác suất chín thành có thể đột phá thần đạo. Tuy rằng sau khi đột phá, tiềm lực trên con đường thần đạo rất có hạn, nhưng ít ra cũng là thần đạo, không phải sao?
Nhưng mà hiển nhiên Giang Trần không có ý định này, loại vật quý trọng như thần cách, Giang Trần có một khỏa thì thu một khỏa, đều bỏ vào trong túi, tuyệt đối không có khả năng cho loại người như Nhị thánh chủ.
Tuy rằng hắn gia nhập Vĩnh Hằng thánh địa, nhưng mà đối với Nhị thánh chủ thực sự chưa thể nói tới thân mật.
Hiện tại trên người Giang Trần, số lượng thần cách quả thực không ít. Lúc trước khi bình loạn, hắn đã thu được một khỏa thần cách.
lần trước ở cuộc chiến trước lối ra khỏi Bình Sa đảo, thập đại lão tổ công kích những tu sĩ ở lối ra, tiêu diệt hai tu sĩ thần đạo, hai khỏa thần cách này cũng bị Giang Trần nhân lúc cháy nhà đi hôi của, lấy mất.
Cộng lại, trên người Giang Trần đã có ba khỏa.
Trở lại Vĩnh Hằng thánh địa, tiêu diệt hai hộ pháp, lại nhận được hai khỏa thần cách. Tổng cộng có năm khỏa thần cách.
Hiện tại tu sĩ bướu thịt cùng với Viên Tử Kính này, thần cách của hai người bọn chúng lại rơi vào trong tay hắn. Tương đương với trên người Giang Trần có bảy khỏa thần cách.
Nếu như không phải trước đó tên tu sĩ mặt vàng vọt kia Giang Trần đưa cho Già Diệp thần tôn, trên người Giang Trần đã có tám khỏa thần cách.
Giang Trần cảm thấy rất phong phú, thu thập thần cách như vậy làm cho hắn có cảm giác rất là có thành tựu.
Mỗi một khỏa thần cách, đều đại biểu cho một tu sĩ thần đạo a. Nếu như đưa ra ngoài, đều là một nhân tình cực lớn.
Mặc kệ ánh mắt Nhị thánh chủ kia trông mông, thèm thuồng tới cỡ nào, Giang Trần không thèm nhìn hắn, coi như là không nhìn thấy ánh mắt của đối phương.
Thứ đồ vật quý giá như thần cách, cho dù có đưa thì cũng phải đưa cho người có quan hệ mật thiết với hắn đầu tiên.
Giai đoạn hiện tại, Giang Trần thầm nghĩ nên đưa ra hai khỏa. Một khỏa là cho Tử Xa Mân trưởng lão, một khỏa là cho Yến Vạn Quân thái thượng trưởng lão.
Hai người này đều có tu vi Thiên Vị cửu trọng, chỉ thiếu chút nữa có thể bước vào cảnh giới bán thần. Dùng tiềm lực võ đạo của hai người này, muốn đột phá thần đạo, khả năng cực kỳ bé nhỏ.
Tử Xa Mân cũng tốt, Yến Vạn Quân cũng tốt, tiềm lực võ đạo của bọn họ cơ hồ đã tới cực hạn. Chỉ có thần cách, chỉ có tinh hoa tính mạng của tu sĩ thần đạo mới có thể trợ giúp bọn họ nhận được đột phá.
Cho nên Giang Trần quyết định, trước tiên đưa hai khỏa thần cách cho hai người này. Ít nhất bọn họ là người Giang Trần tin được, cũng là người cùng chung hoạn nạn với Giang Trần hắn.