Tại Vĩnh Hằng thánh địa, tuy rằng nguy cơ tạm thời giải trừ, nhưng mà kể cả Giang Trần, tâm tình của tất cả mọi người lại không thoải mái. Không hề nghi ngờ, Giang Trần đem tinh hoa tính mạng của hai đại hộ pháp còn sống sờ sờ kia tinh luyện, mọi người đều biết chuyện này, Vĩnh Hằng thánh địa và Quang Độ lão nhân đã không đội trời chung.
Nhị thánh chủ kia lo lắng nói:
- Giang Trần à, ta nghe nói hai đại hộ pháp kia chính là thủ hạ đắc lực nhất của Quang Độ lão nhân, cũng là thuộc hạ mà hắn tín nhiệm nhất. Chúng ta bây giờ đuổi tận giết tuyệt, chẳng phải là triệt để chặt đứt khả năng đàm phán với Quang Độ lão nhân hay sao?
Trong đầu Nhị thánh chủ vẫn không có chút thoải mái, cũng không phải bởi vì Giang Trần luyện hóa hai đại hộ pháp kia, mà là vì Giang Trần không có phân một chén canh cho nhị thánh chủ là hắn, cũng không có phân một chén canh cho Vĩnh Hằng thánh địa.
Cho nên trong lời nói tuy rằng khách khí, nhưng mà ít nhiều vẫn có chút khó chịu.
Giang Trần cười nhạt một tiếng, ánh mắt có chút thâm ý nhìn qua nhị thánh chủ:
- Theo Nhị thánh chủ thấy, Vĩnh Hằng thánh địa còn có cơ hội đàm phán với hắn ta hay sao?
- Vì sao lại không có chứ? Bất luận lúc nào thì cơ hội đàm phán cũng không triệt để bị chặt đứt a?
Nhị thánh chủ đối mặt với ánh mắt sắc bén của Giang Trần, có chút không dám đối mặt, chỉ là vẫn mạnh miệng nói.
Giang Trần mỉm cười một tiếng, khoát tay nói:
- Bỏi đi, nếu như muốn đàm phán, trừ phi thực lực ngươi có thể uy hiếp được hắn, nếu không tất cả ý nghĩ nghị hòa đều không có ý nghĩa. Trước đó khi bọn chúng vây quanh Vĩnh Hằng thánh địa, không có Già Diệp thần tôn tới, ngươi cảm thấy ngươi nói đàm phán, bọn chúng sẽ đồng ý sao?
Nhị thánh chủ này cho tới bây giờ còn đứng đây nói nhảm, trong lòng Giang Trần thực sự có chút không thoải mái.
Khi xuất lực một chút tác dụng cũng không có, sau khi chuyện xong lại ở chỗ này lải nhải giông dài.
Nhị thánh chủ mặt đỏ lên, trong mắt hiện lên vẻ khó chịu.
Cũng may Tử Xa Mân hòa giải nói:
- Nhị thánh chủ, ngươi không có đi Bình Sa đảo, không biết tình huống ác liệt tới cỡ nào. Loại khả năng nghị hòa, chúng ta đừng mong. Đúng như Giang Trần nói, không có thực lực người ta không thể nào nghĩ tới việc nghị hòa với ngươi. Ngươi có đầy đủ thực lực, đánh tới khi hắn sợ, chỉ sợ cũng không phải nghị hòa với hắn. Chỉ cần chúng ta có thực lực, quyền chủ động vĩnh viễn nằm trong tay chúng ta. Sợ rằng thực lực không đủ, lại mơ mộng nghị hòa, lời nói như vậy không thể nghi ngờ vô cùng trí mạng.
Thấy Tử Xa Mân cũng giúp đỡ Giang Trần, trong lòng Nhị thánh chủ tức giận không thôi. Nhưng mà hắn rốt cuộc cũng là người thông minh, biết rõ trong Vĩnh Hằng thánh địa hiện tại địa vị của hắn quả thực chưa hẳn đã cao hơn Giang Trần, cho nên hắn cũng chỉ có thể nhắm mắt nhắm mũi chấp nhận mà thôi.
Già Diệp thần tôn cười ha hả nói:
- Giang Trần, kỳ thực ngươi nên cân nhắc chuyện này một chút. Theo lý giải của ta về lão thất phu Quang Độ kia, hắn nhất định sẽ tới hưng sư vấn tội. May mắn hiện tại thuộc hạ của hắn có lẽ không có người có thể dùng.
Giang Trần cười nhạt một tiếng:
- Hắn muốn tới, chúng ta cũng chỉ có thể bày trận địa sẵn sàng đón địch. Còn chưa có đánh, cũng không thể kinh sợ trước a?
- Đúng vậy, đúng vậy.
Già Diệp thần tôn sung sướng cười nói:
- Vốn ta định mang theo đám người Hoàng Nhi rời khỏi đây. Hiện tại xem ra còn chưa phải là lúc rời khỏi. Rốt cuộc vẫn phải tính toán với lão thất phu Quang Độ này một lần. Chờ hắn tới đây tìm, còn không bằng chúng ta thừa dịp nhiều người, đánh cho hắn một chầu a.
Già Diệp thần tôn cũng không ngu ngốc, biết rõ loại tình huống này một mình hắn nhất định không có cách nào đối mặt với Quang Độ lão nhân. Có Giang Trần và hai đại Chân linh thần đạo, mọi người đồng tâm hiệp lực, dù không đánh bại được Quang Độ lão nhân, nhưng mà ngang tài ngang sức, tuyệt đối không thành vấn đề.
Vạn nhất chiến lực của hai đầu Chân linh này so với trong tưởng tượng của hắn còn mạnh hơn nữa mà nói, chiếm thế thượng phong cũng không phải là hoàn toàn không có khả năng.
- Thần Tôn đại nhân, kỳ thực ta càng hy vọng Quang Độ lão nhân có thể tới đây. Hắn tới nơi này, nếu như chúng ta có thể chế trụ được hắn, đối với đám người thập đại lão tổ của thập đại thánh địa mà nói, cũng bớt đi một kình địch. Bọn họ có thể thanh thản đi đối phó với đám lính tôm tướng cua của Quang Độ lão nhân.
Nói thật giờ phút này trong lòng Giang Trần cũng tràn ngập chiến ý.
Hai đại Chân linh, sức chiến đấu không kém. Hơn nữa lại luyện hóa tinh hoa tính mạng của mấy tu sĩ thần đạo, còn có thần cách của bọn họ.
Thần cách tạm thời còn chưa dùng được, nhưng mà luyện chế tinh hoa tinh mạng, đối với việc tu luyện của hắn, Long Tiểu Huyền, Tiểu Bạch mà nói, không thể nghi ngờ là trợ giúp cực lớn.
Long Tiểu Huyền trước mắt đã đột phá tới Thiên Vị cửu trọng, chỉ sợ qua một đoạn thời gian ngắn nữa, đột phá Thần đạo sẽ nhận được kỳ ngộ rất lớn.
Mà Giang Trần thì Thiên Vị bát trọng cũng nằm trong tầm tay.
Dùng tốc độ tu luyện như vậy, Thiên Vị cửu trọng tuyệt đối không quá xa xôi. Một khi bước vào Thiên Vị cửu trọng, mượn nhờ ưu thế các phương diện, Giang Trần nhận được tư cách trùng kích thần đạo.
Nghĩ tới thời khắc đẹp đẽ kia, Giang Trần lập tức cảm thấy động lực mười phần.
Hắn có dự cảm, cách lúc mình vạch trần huyền bí kiếp trước đã không còn xa. Chỉ cần vừa đột phá Thần đạo, đạo dây chuyền phong ấn trong thức hải hắn cùng với một ít mê hoặc về thân thế,tất sẽ bị vạch trần toàn bộ.
Đối với chuyện này có thể nói là Giang Trần tràn ngập chờ mong.
Lão nhân Quang Độ kia đã muốn tới, Giang Trần cũng không thể không chuẩn bị một chút.
Dùng căn cơ trận pháp của Vĩnh Hằng thánh địa hiện tại, muốn ngăn cản Quang Độ lão nhân công kích, hiển nhiên quá không thực tế. Giang Trần cũng không có hy vọng xa vời như vậy.
Cho nên hắn cũng không có ý định đem tinh lực và tài nguyện đặt vào việc gia cố trận pháp.
Cho dù là gia trì trận pháp, trước mặt Quang Độ lão nhân chỉ sợ cũng chỉ là lãng phí mà thôi. Căn bản không có hiệu quả nhiều lắm.
Chiến đấu, chỉ có chiến đấu trực diện, chính diện mà chiến.
Nhưng mà cho dù là chiến đấu, cũng cần phải chuẩn bị rất nhiều thứ. Thiên thời địa lợi nhân hòa, bất luận một thứ gì đối với loại cuộc chiến sắp tới này đều rất quan trọng.
Trong chiến đấu cấp bậc này, dùng khỏe ứng mệt đối phương, nếu như làm tốt các phương diện, sẽ nhận được một ít ưu thế không tưởng a.
Mấy ngày nay, Giang Trần đều ở cùng một chỗ với Già Diệp thần tôn, thương nghị xem trận chiến này phải đánh thế nào.
Không chỉ đơn giản là cần vũ lực để đối kháng chính diện, càng cần phải có chút âm mưu, các loại cơ quan, các loại khốn trận, các loại bố trí.
Mỗi một thứ đều khó có khả năng tạo thành sát thương trí mạng cho Quang Độ lão nhân. Nhưng mà trong lúc mấu chốt mà nói, chỉ cần phát ra tác dụng quấy rối một chút, thậm chí là kéo dài thời gian, đối với cục diện chiến dấu mà nói, cũng có khả năng tạo thành ảnh hưởng mấu chốt, thậm chí là quyết định trận chiến.
Hai đại Chân linh hiển nhiên cũng biết địch nhân phải đối mặt lúc này cũng không đơn giản. Tâm tính bọn họ vô cùng thản nhiên, thực chất mà nói, hai đại Chân linh cũng không quá sợ Quang Độ lão nhân kia.
Huyết mạch Tứ đại thần thú, thực chất bên trong tràn ngập kiêu ngạo và tự tôn, làm cho bọn họ cảm thấy căn bản mình sẽ không thua Quang Độ lão nhân. Lại nói, cảnh giới của bọn họ có lẽ còn kém hơn Quang Độ lão nhân một ít, sức chiến đấu có khả năng thua một bậc. Nhưng mà với tư cách là huyết mạch thần thú, lực phòng ngự và công kích của bọn họ nhất định là vượt bậc.