Một lát sau, Tư Đồng Thánh Nữ mới than nhẹ một tiếng:
- Giang Trần đạo hữu nói có lý, bất luận kẻ nào, đều khó có khả năng một bước thành Thánh, đều có chút tư tâm. Người không có tư tâm, ngược lại dối trá. Chỉ là, ở dưới loại đại cục này, an nguy của Thần Uyên Đại Lục, vận mệnh của mỗi người, mỗi một phần tư tâm đều là tương thông. Chỉ có nhiều người hơn đứng ra cống hiến, Thần Uyên Đại Lục mới có thể cứu chữa.
- Tư Đồng Thánh Nữ cũng bi quan như thế sao?
Giang Trần mỉm cười hỏi.
- Ta từng đi Ngoại Vực chiến trường một lần.
Thanh âm của Tư Đồng Thánh Nữ sa sút.
- Người đi qua chỗ đó, mới biết, Thần Uyên Đại Lục có thể kiên trì đến bây giờ, thật là không dễ.
Giang Trần lại không nghĩ tới, Tư Đồng Thánh Nữ rõ ràng đã đi qua Ngoại Vực chiến trường, chỗ kia, hắn cũng chưa từng đi a.
Trong lúc nhất thời, hắn ngược lại đối với Tư Đồng Thánh Nữ này có chút kính nể.
- Giang Trần đạo hữu, có cơ hội, đi Ngoại Vực chiến trường nhìn một chút a. Dùng cảnh giới của ngươi, thiên tài thi đấu này, đã không thích hợp ngươi rồi.
Tư Đồng Thánh Nữ không có hỏi tiếp nữa.
Vung tay lên:
- Mời Tuy Thần công tử ra, để cho hắn đi thôi.
Một lát sau, Tuy Thần công tử hơi có vẻ chật vật từ trong đi ra, nhìn thấy bọn người Giang Trần, vẻ mặt càng xấu hổ.
Nói thật, bộ dạng đầy bụi đất của hắn, thực hận không thể tìm một khe đất chui xuống.
Vệ Dung công tử tiến lên một bước, kêu:
- Tuy Thần sư huynh.
Tuy Thần công tử hung dữ đẩy Vệ Dung, quát lớn:
- Ai cần ngươi nhiều chuyện.
Nói xong, sải bước đi ra ngoài.
Một màn này, làm tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm. Ngay cả Ngô Du cùng Cam Ninh, trên mặt cũng nóng rát, cảm thấy mất thể diện theo.
Tốt xấu gì Tuy Thần công tử cũng là người xếp hàng thứ nhất trong Ngũ đại công tử, biểu hiện không chịu nổi như thế, đây không phải là toàn bộ Vĩnh Hằng Thánh Địa phải mất mặt theo hắn sao?
Nếu như không phải có Giang Trần sư huynh ở chỗ này giữ thể diện, hiện tại bọn hắn quả thực cảm thấy không còn mặt mũi nhìn người.
Dao Quang Thánh Nữ hiển nhiên là loại người không dấu được nội tâm, khóe mắt hiện lên một tia khinh miệt, hiển nhiên, đối với Tuy Thần công tử này, cũng rất thất vọng.
Vệ Dung công tử cũng có chút xấu hổ, nhưng hắn dù sao cũng là đồng đội với Tuy Thần công tử, chần chờ một lát, vẻ mặt khổ sở đi tới trước mặt Giang Trần, ôm quyền nói:
- Đa tạ Giang Trần sư huynh giải vây.
Giang Trần khoát tay áo, lại không nói gì.
Chờ bọn hắn đều rời đi, Tư Đồng Thánh Nữ mới thở dài:
- Giang Trần đạo hữu, ngươi biết không? Hiện tại tất cả Đại Thánh Địa, đều rất hâm mộ Vĩnh Hằng Thánh Địa các ngươi.
- A?
- Ngươi ngẫm lại, nếu như ngươi không gia nhập Vĩnh Hằng Thánh Địa, mà gia nhập Thánh Địa khác, lại có chuyện gì của Vĩnh Hằng Thánh Địa chứ?
Tư Đồng Thánh Nữ cười cười.
Vĩnh Hằng Thánh Địa ở trong mười Đại Thánh Địa, các phương diện đều không tính xuất chúng.
Nhưng mà vì Giang Trần xuất hiện, chủ đề liền thay đổi, thanh danh không ngừng tăng lên. Làm cho hiện tại tất cả mọi người cảm thấy, Vĩnh Hằng Thánh Địa ở trong mười Đại Thánh Địa, là tồn tại cấp cao nhất.
Ít nhất, là tồn tại mà tất cả mọi người không muốn đắc tội.
Mà hết thảy, không phải vì Vĩnh Hằng Thánh Địa cường đại đến cỡ nào, mà là vì Giang Trần.
Thái Nhất Bổ Thiên Đan, còn có Đỉnh Thiên Đan, những đan dược này, mọi người đều từ đó thấy được cơ duyên thật lớn. Nói thẳng một chút, nếu như những đan dược này có thể đại lượng sản xuất, đối với thực lực chỉnh thể của một Thánh Địa, tăng lên sẽ phi thường rõ ràng.
Loại tình huống này, ai nguyện ý đắc tội Vĩnh Hằng Thánh Địa?
Cho nên, Tư Đồng Thánh Nữ nói, là tràn đầy cảm xúc. Thử nghĩ thoáng một phát, nếu như là Húc Nhật Thánh Địa bọn hắn đạt được Giang Trần...
Cái hình ảnh kia quả thực là đẹp không sao tả xiết.
Người khác khoa trương hắn, Giang Trần hiển nhiên không thể tự khoe khoang.
Cười cười, lại nói:
- Hôm nay nhận được nhị vị Thánh Nữ nhường nhịn, mọi người tất cả đều vui vẻ, Giang mỗ cáo từ trước.
Thấy Giang Trần quay người muốn đi, Tư Đồng Thánh Nữ nao nao:
- Giang Trần đạo hữu xem như thắng, chẳng lẽ không muốn lấy Thí Luyện Châu trên người chúng ta sao?
Giang Trần khẽ giật mình, hắn căn bản không có nghĩ qua như vậy.
- Ta lấy Thí Luyện Châu, cũng có nguyên tắc, không phải là gặp người liền lấy. Nhị vị Thánh Nữ dùng lễ đối đãi với ta, thì không phải phạm vi ta muốn lấy. Nói sau, không phải nhị vị cũng không có cướp đi Thí Luyện Châu của Tuy Thần công tử sao?
- Ngươi sao biết chúng ta không có cướp?
Tư Đồng Thánh Nữ giống như cười mà không phải cười hỏi.
- Nếu các ngươi lấy Thí Luyện Châu của hắn, trước khi hắn đi, tất nhiên sẽ nói một câu. Hắn không nói gì, cái kia tất nhiên là không có lấy.
Dùng hiểu biết của Giang Trần đối với Tuy Thần công tử, hắn tất nhiên sẽ không ăn thiệt thòi như vậy.
Tư Đồng Thánh Nữ nhẹ nhàng cười cười, rất khâm phục sức phán đoán của Giang Trần.
- Nếu chúng ta nguyện ý nhường Thí Luyện Châu? Thành toàn Giang Trần đạo hữu đoạt giải nhất thì sao?
Giang Trần cười ha ha:
- Chỉ cần nhị vị Thánh Nữ đừng chắp tay nhường Thí Luyện Châu cho những người khác, Giang mỗ vẫn có lòng tin đoạt giải nhất.
Nói xong, Giang Trần ôm quyền, mang theo hai người đi ra.
Chứng kiến Giang Trần ly khai, ánh mắt của Tư Đồng Thánh Nữ thâm thúy, trọn vẹn ngây người hồi lâu, mới thở dài một hơi, lầm bầm lầu bầu nói:
- Trẻ tuổi của mười Đại Thánh Địa, chúng ta cùng một hàng, hắn lại ở tầng thứ khác, cao xử bất thắng hàn a.
Dao Quang Thánh Nữ vẫn mạnh miệng:
- Tư Đồng Tỷ tỷ, có tốt như ngươi nói sao? Hắn chẳng qua là vận khí tốt chút ít, vừa vặn là Thần nhân chuyển thế mà thôi. Chờ tiềm lực đào móc đủ rồi, cũng sẽ ngừng lại. Chúng ta tổng có hi vọng gắng sức đuổi theo.
- Ta ngược lại hi vọng, tiềm lực của hắn vĩnh viễn không đào hết.
Ngữ khí của Tư Đồng Thánh Nữ ngưng trọng.
- Tỷ tỷ, ngươi thay người ta suy nghĩ như vậy, chớ không phải là nhìn trúng hắn chứ?
Dao Quang Thánh Nữ dí dỏm cười cười.
- Ta có thể nhìn ra, vừa rồi ánh mắt của ngươi, trước kia là chưa từng thấy qua. Hì hì, không thể tưởng được Tư Đồng Thánh Nữ của chúng ta, hôm nay cũng tư lên người khác.
- Tư lên cái gì?
Tư Đồng Thánh Nữ mỉm cười hỏi.
- Xuân a.
Dao Quang Thánh Nữ ranh mãnh cười cười, thè lưỡi.
- Tiểu cô nương ngươi, lại dám giễu cợt tỷ tỷ. Ta nhìn ngươi bộ dạng lạnh lùng như băng, mới là cố ý muốn hấp dẫn chú ý của hắn a?
Tư Đồng Thánh Nữ trả lời lại một cách mỉa mai.
- Mới không phải a! Ta là xem không được bộ dạng rắm thí kia. Tỷ tỷ, ngươi nghe nói không? Tiểu tử này rất càn rỡ lỗ mãng, giống như nghe người ta nói, hắn còn đánh mông của Độc Phi Thạch Thanh Lộ a!
Dao Quang Thánh Nữ nói lên cái này, vẻ mặt rất tức giận.
- Đối phó Độc Phi Thạch Thanh Lộ, ngươi dùng lời đe dọa, vũ lực chinh phục, cảm thấy có hiệu quả sao? Cái này gọi là gì nhỉ? Ác nhân đều có ác nhân trị a.
Đối với Độc Phi Thạch Thanh Lộ, Tư Đồng Thánh Nữ cũng rất tức giận.
Tư Đồng Thánh Nữ là loại chính phái, mà hành vi cử chỉ của Độc Phi Thạch Thanh Lộ, thì thiên hướng tà phái rồi.
Cho nên, giữa các nàng, lẫn nhau đều không hợp nhãn.
- Ngươi nhìn xem, cái này còn không phải vừa ý người ta sao? Ngay cả cử động khinh bạc không có đức hạnh, cũng bị ngươi giải thích đường hoàng như vậy. Ta nói Tư Đồng Tỷ tỷ, vừa rồi cơ hội thật tốt, như thế nào không kéo a? Yến gia tiểu nương có gì tốt? Chẳng qua là nhanh chân đến trước mà thôi. Nếu như tỷ tỷ ngươi gặp được hắn trước, nói không chừng, hắn sẽ là của ngươi rồi. Tốt một tiểu tử ra vẻ đạo mạo, cái gì Nhược Thủy Tam Thiên, chỉ lấy một bình. Ta cũng không tin, Thập Lục Kim Thoa chủ động bu lại, hắn sẽ chẳng thèm ngó tới?
Dao Quang Thánh Nữ có chút không phục.
- Vậy ngươi chủ động đưa tới cửa thử xem?
Tư Đồng Thánh Nữ cười ha hả nói.