Cứu Ngô Du ra, còn từ trong tay Độc Phi Thạch Thanh Lộ, lần nữa đạt được rất nhiều Thí Luyện Châu.
Bởi như vậy, Thí Luyện Châu trong tay Giang Trần, đã có hơn mười viên, tiếp cận một trăm viên.
Tổng cộng thí luyện là 600 viên Thí Luyện Châu, giờ phút này, Giang Trần đã có 80~90 viên. Mà nửa tháng thời gian, mới qua ba bốn ngày mà thôi.
Nếu như một mực dùng tốc độ này đạt được Thí Luyện Châu, đến lúc đó một mình Giang Trần cũng có thể đạt được mấy trăm viên Thí Luyện Châu.
Đương nhiên, mới đầu Thí Luyện Châu sẽ rất nhiều, nhưng đến đằng sau không ngừng chia cho mỗi người, tự nhiên sẽ càng ngày càng ít.
Điểm này Giang Trần cũng lòng dạ biết rõ.
Rất nhanh, Giang Trần cùng Ngô Du, liền đi tới địa phương dàn xếp Cam Ninh.
Giờ phút này, Cam Ninh lại gợn sóng không sợ hãi, cũng không có gặp phải phiền toái gì. Hắn một mực nhớ kỹ lời Giang Trần nói, ở khu vực này hoạt động.
Chỉ cần gặp phải đối thủ ứng phó không được, liền tiến vào khu vực trận pháp bảo hộ.
Bởi như vậy, hắn liền an ổn như núi, lần nữa tìm được một viên Thí Luyện Châu.
Ba người tụ tập, tâm tình của Ngô Du cũng vô cùng phức tạp. Ngược lại là Cam Ninh, khuyên nhủ:
- Ngô huynh, rơi vào trong tay Độc Phi Thạch Thanh Lộ, cũng không tính sự tình mất mặt, không cần canh cánh trong lòng.
Giang Trần cười hỏi:
- Độc Phi Thạch Thanh Lộ từ chỗ ngươi, cướp mấy viên Thí Luyện Châu?
Ngô Du cười khổ nói:
- Hổ thẹn, ta qua hai ba ngày, chỉ tìm được một viên Thí Luyện Châu.
Giang Trần ngược lại rất hào phóng, cho Ngô Du năm viên Thí Luyện Châu:
- Cầm đi, trước gom góp đủ số. Về sau tìm được Thí Luyện Châu, các ngươi lấy trước.
Ngô Du khẽ giật mình, Giang Trần có thể cứu hắn thoát khốn, hắn đã rất cảm kích, lại không nghĩ tới còn có thể từ trong tay Giang Trần ơlấy được Thí Luyện Châu.
Ý niệm đầu tiên là muốn cự tuyệt.
Cam Ninh cười nói:
- Ngô huynh, đối với Giang sư huynh, không cần khách khí như vậy, ngươi nhận lấy đi. Dù sao, chúng ta và Giang Trần sư huynh là một đội, đến lúc đó tổng số Thí Luyện Châu của chúng ta cộng lại, cũng không thay đổi. Nhìn xu thế của Giang Trần sư huynh, nói không chừng lần này chúng ta thí luyện đoàn đội, còn có thể dính quang, đạt được đoàn đội đệ nhất!
Ngô Du nghe vậy, cũng vui mừng lộ rõ trên nét mặt.
Tuy trước kia ăn không ít đau khổ, nhưng mà loại thí luyện này, thực lực không bằng người ta, ăn chút đau khổ là sự tình quá bình thường.
Ba người tụ tập lại với nhau, nhất là bên người có một cái cường đại như Giang Trần, để cho Ngô Du cùng Cam Ninh đều cảm thấy an tâm.
Không hề có cảm giác chờ đợi lo lắng như lúc trước.
Tuy thực lực của Ngô Du cùng Cam Ninh không tính mạnh, nhưng ít ra không phải quá yếu, có chút thời điểm, với tư cách cánh tay trái bờ vai phải, vẫn có thể phát huy ra tác dụng.
Ít nhất, sự tình làm chân chạy, tìm Thí Luyện Châu, Giang Trần là không cần ra tay.
Đương nhiên, bọn hắn tìm được Thí Luyện Châu, Giang Trần tuyệt đối không đoạt với bọn họ. Tâm tư của Giang Trần, không có dùng ở trên chuyện này.
Thí Luyện Châu của hắn, chủ yếu là ở trong tay người khác.
Nửa tháng, nhất định sẽ có rất nhiều người không có mắt, chủ động đưa hàng đến cửa.
Quả nhiên không ngoài Giang Trần sở liệu, tiếp qua ba bốn ngày, mỗi ngày cơ hồ đều gặp được phân đội khác, thậm chí là nhiều phân đội kết đoàn.
Mà Giang Trần, tự nhiên đợi không được những người kia ra tay với bọn họ, liền đánh đòn phủ đầu, trấn áp những người này, thu hết Thí Luyện Châu của bọn chúng.
Bởi như vậy, khoảng 10 ngày sau, trong tay Giang Trần, đã có tiếp cận hai trăm viên Thí Luyện Châu. Mà Cam Ninh cùng Ngô Du, cũng có khoảng hai mươi viên Thí Luyện Châu.
Nói cách khác, 600 viên Thí Luyện Châu, có hơn hai trăm viên, đều rơi vào trong tay bọn người Giang Trần.
Mà tên tuổi của Giang Trần, cũng ở trên đảo triệt để truyền ra. Có người gọi hắn là Giang cường đạo, có người thì gọi Giang ôn thần.
Nhưng vô luận loại xưng hô nào, cũng nhìn ra được, đến hậu kỳ, tất cả mọi người đều sợ hắn. Vốn có rất nhiều người đánh chủ ý tới hắn, hôm nay đều trốn tránh hết rồi.
Sợ đối mặt Giang Trần, tân tân khổ khổ lấy được Thí Luyện Châu, sẽ bị Giang Trần cướp đi.
Bất quá, bọn hắn hiển nhiên là nghĩ nhiều.
Kỳ thật Giang Trần rất có nguyên tắc, đối với những người thành thành thật thật, đối với hắn không có ý đồ, Giang Trần tuyệt đối không chủ động trêu chọc, càng sẽ không chủ động cướp bóc.
Phàm là đối tượng Giang Trần ra tay, cái kia đều là chủ động tìm tới cửa, đối với hắn có ý đồ bất lương.
Còn lại mấy ngày thời gian, Giang Trần phát hiện, sinh ý của mình rõ ràng quạnh quẽ hơn rất nhiều. Đừng nói người đánh chủ ý tới hắn, coi như là người ngẫu nhiên đi ngang qua, nhìn thấy hắn, cũng như thấy ôn thần, lẫn mất thật xa.
Giang Trần đối với chuyện này cũng dở khóc dở cười.
Ngược lại là Ngô Du cùng Cam Ninh, cảm thấy rất có mặt mũi. Bọn hắn là thiên tài của Vĩnh Hằng Thánh Địa, còn chưa từng hưởng thụ qua cảm giác bị người sợ hãi.
Tuy giờ phút này bọn hắn có chút cáo mượn oai hùm, nhưng đến cùng rất uy phong không phải sao?
Ngày thứ mười hai, Giang Trần nói với Ngô Du cùng Cam Ninh:
- Nhị vị, Thí Luyện Châu trong tay chúng ta, tính toán cầm quán quân đoàn đội có lẽ vấn đề không lớn. Ta suy đoán, hôm nay toàn bộ hòn đảo, người không biết chúng ta, đã không nhiều lắm. Tiếp qua vài ngày, chỉ sợ sẽ không có người đưa tới cửa. Cho nên, thừa dịp ba ngày cuối, các ngươi toàn lực tìm kiếm cá lọt lưới, tìm những Thí Luyện Châu còn không có bị đào móc kia.
Ngô Du gật đầu:
- Hiện tại mọi người nghe được tên tuổi của Giang sư huynh, đều đi đường vòng. Độc Phi Thạch Thanh Lộ cũng bại, còn có ai không có mắt dám đến?
- Bất quá, đã qua hơn mười ngày, ta đoán chừng tất cả Thí Luyện Châu, có lẽ đều bị tìm ra. Chỉ có điều không biết rơi vào trong tay ai mà thôi.
Ba người đang nói, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến một hồi tiếng bước chân dồn dập.
Ngô Du kinh ngạc nói:
- Chẳng lẽ còn có người không có mắt xông tới?
Hắn đứng dậy, nhìn ra xa xa, chỉ thấy một gương mặt quen thuộc. Người tới, dĩ nhiên là Vĩnh Hằng Thánh Địa ngũ đại công tử, bài danh thứ tư Vệ Dung công tử.
Vệ Dung công tử này, cùng Tuy Thần công tử là một đám, tốt đến cơ hồ mặc chung một cái quần, là người ủng hộ đáng tin của Tuy Thần công tử.
Gần đây rất ít lui tới với Giang Trần, thậm chí ẩn ẩn có chút căm thù Giang Trần.
Quan hệ giữa Vệ Dung cùng Ngô Du, ngược lại coi như không tệ.
- Vệ Dung, sao chỉ có ngươi?
Ngô Du có chút khó hiểu nhìn Vệ Dung công tử lo lắng mà đến.
- Ngô huynh, nói rất dài dòng, ta là tới cầu viện các ngươi.
Vệ Dung công tử có chút thẹn thùng, ánh mắt mang theo vài phần chần chờ, vài phần khẩn cầu nhìn Giang Trần.
Ngô Du nghe nói cầu viện, lại không có tiếp lời. Dù sao, hiện tại hắn chỉ là thành viên bình thường trong đội ngũ, Giang Trần sư huynh mới là đội trưởng.
Vệ Dung công tử xưa nay không tôn trọng Giang Trần, thậm chí là xa cách, bất quá lúc này, ngược lại rất biết điều, tiến lên hành lễ nói:
- Tiểu đệ Vệ Dung, bái kiến Giang Trần sư huynh.
Luận niên kỷ, kỳ thật ngũ đại công tử đều lớn hơn Giang Trần. Chỉ là, cường giả vi tôn, ở trước mặt Giang Trần, nguyên bản Vệ Dung là không thể nào tự xưng tiểu đệ.
Hôm nay tự xưng tiểu đệ, hiển nhiên là gặp phải nan đề mà bọn hắn căn bản không giải quyết được.