Nhưng mà, phối hợp thủ đoạn dụng độc, sức chiến đấu của Thạch Thanh Lộ thoáng cái đề cao rất nhiều. Tổng hợp so sánh xuống, sức chiến đấu của Lộc Minh Dã, so với Thạch Thanh Lộ còn thấp hơn một đoạn.
Cho nên, trên danh nghĩa Lộc Minh Dã cùng Thạch Thanh Lộ là Bách Hoa Thánh Địa Song Bích, thế nhưng mà, ở sâu trong nội tâm Thạch Thanh Lộ, kỳ thật lại không thừa nhận điểm này.
Nàng thủy chung cho rằng, mình ưu tú hơn Lộc Minh Dã.
Cho nên, trước thiên tài thi đấu, Thạch Thanh Lộ cơ hồ không tham dự trẻ tuổi tranh đấu, ánh mắt cùng tầm mắt của nàng, đã sớm bay rất cao.
Lần thiên tài thi đấu này, một là vì Thạch Huyền thúc công bị Giang Trần đánh bại, để cho Thạch Thanh Lộ có ý niệm báo thù; thứ hai, là vì cao tầng của Bách Hoa Thánh Địa liên tục bức bách, yêu cầu nàng phải tham gia, cũng hứa hẹn rất nhiều điều kiện, cho nàng rất nhiều chỗ tốt. Lúc này Thạch Thanh Lộ mới đáp ứng.
Thạch Thanh Lộ tới tham gia thiên tài thi đấu, mục tiêu rất minh xác, là tranh đoạt quán quân. Hơn nữa Thạch Thanh Lộ cũng không tin, mình sẽ ở trong thiên tài thi đấu, gặp được đối thủ cường hoành đến cỡ nào, sẽ có bao nhiêu phiền toái.
Tuy Giang Trần thanh danh lan xa, nhưng lúc trước Thạch Thanh Lộ thủy chung kiên định cho rằng, cái kia hết thảy, chỉ là Vĩnh Hằng Thánh Địa gò ép, cố ý tạo thế cho Giang Trần mà thôi.
Một thiên tài tuổi trẻ, cường thịnh trở lại có thể cường đi nơi nào?
Thế nhưng mà, giờ khắc này, tự tay chống lại Giang Trần, trải qua giao thủ, Thạch Thanh Lộ mới biết được, Giang Trần đích thật là mạnh, hơn nữa mạnh không hợp thói thường.
Bất quá, chờ nàng triệt để minh bạch điểm này, nàng phát hiện, tình cảnh của mình, đã như Hốt Lôi không có bao nhiêu khác nhau.
Trong truyền thuyết, Hốt Lôi là bị một cái Kim Chung khuất phục, mà giờ khắc này, khẩu Kim Chung kia, liền treo ở trên đầu nàng, kim quang giống như có vô số thần lực, làm cho nàng không cách nào giãy giụa.
Cảm giác được Kim Chung càng ngày càng xuống, lực áp bách càng lúc càng cường hãn, tia ngạo khí cuối cùng trong nội tâm Thạch Thanh Lộ, cũng hoàn toàn bị phá hủy.
Nàng biết rõ, mình bại.
Tất cả độc trận, tất cả bố trí của mình, đối với Giang Trần đều mất đi hiệu lực. Đối thủ này, quả thực cường đại đến để cho người tuyệt vọng.
Tại Bách Hoa Thánh Địa, ngoại trừ Thần đạo Thánh Tổ cùng mấy Bán Thần Thánh Chủ ra, không ai có thể để cho Thạch Thanh Lộ cảm thấy tuyệt vọng như thế.
Một khi Kim Chung bao Thạch Thanh Lộ lại, chiến đấu cũng đã mất đi lo lắng.
Thạch Thanh Lộ chỉ cảm thấy thân thể của mình, giống như có một ngọn núi lớn áp xuống.
- Thạch tiểu thư, ta là người có văn hóa, cuối cùng cho ngươi một cơ hội, Ngô Du trúng độc gì? Giải dược ở địa phương nào trên người của ngươi?
Giang Trần đối với nữ nhân, cũng không muốn đuổi tận giết tuyệt, ít nhất, hắn không thích tra tấn nữ nhân.
Tuy hiện tại Thạch Thanh Lộ này là địch không phải bạn, theo lý thuyết có thể không từ thủ đoạn. Nhưng mà Giang Trần vẫn không muốn làm quá mức.
Thạch Thanh Lộ nộ cắn răng ngà:
- Ngươi trước thả ta ra.
Giang Trần khoan thai cười cười:
- Ta thả ngươi ra, nếu như ngươi chạy thục mạng, đây là địa bàn của ngươi, muốn bắt ngươi sẽ không dễ dàng a.
Nói xong, Giang Trần thản nhiên đi về phía Thạch Thanh Lộ:
- Thạch tiểu thư đã không chịu nói, Giang mỗ chỉ có thể tự sưu tầm rồi. Nếu đắc tội, sờ lầm địa phương nào, Thạch tiểu thư nên thông cảm nhiều hơn.
Nghe Giang Trần nói như vậy, Thạch Thanh Lộ hoa dung thất sắc, kêu lên:
- Giang Trần, ngươi không nên khinh người quá đáng, ngươi dám động thân thể của bản cô nương, Bách Hoa Thánh Địa ta nhất định khiến ngươi chết không toàn thây.
Giang Trần cười ha ha nói:
- Không đúng. Trước kia ở trong Thất Thải Trường Lăng Trận, Thạch tiểu thư hoàn toàn là một bộ mặc quân ngắt lấy. Như thế nào lúc này, lại ba trinh chín liệt rồi?
Ngữ khí của Giang Trần, cố ý mang theo trêu đùa hí lộng, bày ra thần thái dê xồm, tùy thời muốn giở trò.
Sắc mặt của Thạch Thanh Lộ đại biến:
- Giang Trần, bổn tiểu thư cảnh cáo ngươi, trên người của ta có mấy trăm loại kịch độc, đều là lợi hại nhất, cho tới nay chưa bao giờ dùng qua. Bất luận một loại nào, cũng có thể hạ độc chết ngươi vài trăm lần. Ngươi dám lộn xộn trên người của ta, nhất định sẽ độc chết ngươi.
Giang Trần cười hì hì:
- Nếu thật có độc lợi hại như vậy, sao Thạch tiểu thư lại rơi vào trong tay của ta?
Thạch Thanh Lộ mạnh miệng nói:
- Đó là vì bổn tiểu thư niệm tình ngươi tu hành không dễ, hạ thủ lưu tình. Giang Trần, nếu ngươi là hảo hán, có bản lĩnh thì thả ta ra, chúng ta lại đấu ba trăm hiệp.
Nhìn ra được, Thạch Thanh Lộ rất lo lắng, hiển nhiên là đối với phương diện này cực kỳ để ý, sợ Giang Trần đụng thân thể nàng, hủy trong sạch của nàng.
Giang Trần thu hồi thần thái cười hì hì, băng lạnh nói:
- Nếu như thế, tự mình lấy giải dược đi. Giang mỗ đối với ngươi, còn thực không có hứng thú gì.
- Ngươi...
Nữ nhân là một loại sinh vật rất kỳ quái.
Nếu như Giang Trần giở trò với Thạch Thanh Lộ, Thạch Thanh Lộ nhất định sẽ kinh sợ, sau đó thậm chí sẽ tìm Giang Trần dốc sức liều mạng.
Thế nhưng mà, Giang Trần nói hoàn toàn không có hứng thú, liền khiến nàng quê quá hóa khùng. Thạch Thanh Lộ nàng thanh danh lan xa, Vạn Uyên đảo bao nhiêu thiên tài trẻ tuổi, đều là người theo đuổi của nàng, đối với nàng sinh lòng cúng bái, hận không thể quỳ gối dưới váy của nàng?
Thế nhưng mà, Giang Trần chết tiệt này, lại còn nói đối với mình không có nửa điểm hứng thú?
Quỷ nói dối này!
Thạch Thanh Lộ bản năng cảm thấy, Giang Trần là nói dối.
Thế nhưng mà, khi Thạch Thanh Lộ chứng kiến thần thái lạnh nhạt của Giang Trần, tâm hồn thiếu nữ của nàng, như bị cái gì đó đâm trúng, lập tức đâm rách tự ái cùng ngạo khí của nàng, như không khí tiêu tán, không còn sót lại chút gì.
Đúng vậy, trong ánh mắt của Giang Trần, loại lạnh nhạt kia tuyệt đối không phải giả vờ.
Thạch Thanh Lộ nàng, đích đích xác xác là bị người bỏ qua rồi, ánh mắt của người ta, đích thật là không có nửa phần để ý, không có nửa phần hứng thú.
Đột nhiên, hoảng sợ trong lòng Thạch Thanh Lộ, thoáng cái biến thành một loại thất lạc nói không nên lời.
Giờ khắc này, nàng ý thức được, mình thật sự thất bại.
Lúc này đây, bại không đơn thuần là võ đạo cùng độc đạo. Mà ngay cả tự tôn cùng kiêu ngạo của nàng, ở trước mặt thiên tài danh vang thiên hạ kia, cũng bị phá hủy triệt để.
Loại bại này, mới là khắc cốt minh tâm nhất.
Ánh mắt của Giang Trần, thủy chung đạm mạc cùng bình thản như vậy.
Trong lúc nhất thời, tất cả không phục, phẫn nộ, xấu hổ… trên mặt Thạch Thanh Lộ, toàn bộ hóa thành thất lạc trầm trọng, chết lặng từ trong lòng móc ra giải dược.
- Cầm đi đi, đây là giải dược.
Thanh âm của Thạch Thanh Lộ hơi có chút khàn giọng, thất hồn lạc phách.
Sau đó lại lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật:
- Những thứ này là Thí Luyện Châu, người thua làm giặc, đều là của ngươi. Cầm lấy đi.
Lần này, Thạch Thanh Lộ làm rất triệt để, ném Trữ Vật Giới Chỉ tới Giang Trần.
Giang Trần thuận tay tiếp lấy, tiếp Trữ Vật Giới Chỉ vào tay, đang muốn mở ra, đột nhiên, Giang Trần khẽ động, toàn thân lóe lên kim quang, Tà Ác Kim Nhãn lập tức bắn ra một đạo kim quang, dừng lại hư không.
Phương hướng Trữ Vật Giới Chỉ kia, có hai đạo ngân châm, ở dưới kim quang chiếu rọi, rõ ràng rành mạch, bị ngạnh sanh định trong hư không.