Hiển nhiên, trong nội tâm nàng cảm thấy rất kỳ quái. Theo như lẽ thường suy tính, mình bố trí ba mươi sáu độc trận, dù Giang Trần chỉ trúng một đạo trong đó, giờ khắc này, cũng có thể độc phát. Dù thực lực của hắn cường hãn, có thể chọi cứng, nhưng thời gian qua lâu như vậy, độc tố xâm nhập thân thể, sẽ chỉ làm hắn càng ngày càng suy yếu, sức chiến đấu không ngừng suy yếu, chậm rãi biến thành lão hổ không có răng.
Thế nhưng mà, tình hình trước mắt, lại để cho Thạch Thanh Lộ làm sao cũng không thể tin được, đây là biểu hiện của một người trúng kịch độc sao.
Những dây leo quỷ dị kia, không chỉ có năng lực quấn quanh cường đại, lại có thần thông biến ảo cường đại như thế, mê hoặc lấy thần thức của Thạch Thanh Lộ.
Thạch Thanh Lộ là thiên tài trẻ tuổi kiệt xuất nhất của Bách Hoa Thánh Địa, các phương diện đều là nhân tuyển tốt nhất, tu luyện thần thức, tự nhiên cũng viễn siêu thường nhân.
Thế nhưng mà, dùng thần trí của nàng, giờ phút này cũng không cách nào khám phá những dây leo kia biến hóa hư hư thật thật, bởi vậy có thể thấy được, thần thông đối phương thi triển, là cao minh bực nào.
Này như là một người thân trúng kịch độc sao?
Giờ phút này nội tâm của Thạch Thanh Lộ nhấc lên sóng to gió lớn, bất quá nàng rốt cuộc là nhân vật trẻ tuổi kiệt xuất, sau kinh ngạc ngắn ngủi, nội tâm của nàng, đã bình tĩnh trở lại.
Loại thiên tài như nàng, không có khả năng chỉ có một hai tấm át chủ bài.
Trên mặt Thạch Thanh Lộ hiện lên một tia sâm lãnh, cùng lúc đó, từ trong tay nàng, nhiều ra một tấm phù lục tạo hình quỷ dị.
Chỉ nghe Thạch Thanh Lộ nói lẩm bẩm:
- Hủy thiên diệt địa, vạn linh diệt sạch, không còn ngọn cỏ...
Phù lục mở ra, lập tức hình thành một vòng xoáy ở quanh thân nàng, hướng ra phía ngoài phi tốc khuếch tán, một lực ăn mòn đáng sợ, lập tức lan tràn ra.
Lực ăn mòn lan tràn ra kia, vô cùng bá đạo, đi đến đâu, tất cả bụi cỏ, cây cối, dây leo,… thật giống như gặp phải ma pháp, lập tức héo rũ, phi tốc tàn lụi, tiều tụy.
Giang Trần thi triển Băng Hỏa Yêu Liên, cảm ứng được lực ăn mòn cường đại kia, cũng không dám lãnh đạm, biết rõ lực ăn mòn này, tuyệt đối có thể hủy diệt Băng Hỏa Yêu Liên, trong nội tâm âm thầm cả kinh, cũng thu thần thông, thu hồi Băng Hỏa Yêu Liên.
Hắn rất rõ ràng, nếu như hơi chậm một bước, để cho lực ăn mòn kia bao trùm tất cả Băng Hỏa Yêu Liên, căn cơ của Băng Hỏa Yêu Liên bị hủy, vậy cho dù là Giang Trần, cũng rất khó làm cho chúng nó phục hồi như cũ.
Cho dù là Giang Trần, cũng không thể không thừa nhận, Độc Phi Thạch Thanh Lộ này, quả nhiên có chút môn đạo. Chỉ nhìn lực ăn mòn của phù lục, tuyệt đối là lực hủy diệt của Bán Thần.
Bất quá, Giang Trần cũng rất nhanh đoán ra, loại lực ăn mòn này, chỉ có hiệu quả mạnh với Thảo Mộc Chi Linh, đối với sinh linh khác, tuy cũng có hiệu quả, nhưng hiệu quả sẽ không cao như vậy.
Mà đối với pháp bảo, lực ăn mòn kia hiển nhiên không có bất kỳ tác dụng.
Nghĩ tới đây, Giang Trần dứt khoát từ nơi hẻo lánh, thân hình xuất hiện ngoài phạm vi lực ăn mòn bao trùm, giống như cười mà không phải cười nhìn Thạch Thanh Lộ.
Trong đôi mắt Thạch Thanh Lộ, bắn qua một tia kinh ngạc, nhìn Giang Trần, hiển nhiên có chút khó tin.
Nàng tuyệt đối không thể tưởng được, Giang Trần kia quả nhiên là lông tóc không tổn hao gì.
- Làm sao có thể? Hắn sao có thể lông tóc không tổn hao gì cứu Ngô Du đi? Ba mươi sáu độc trận, rõ ràng đã kích phát toàn bộ. Một khi độc trận kích phát, không có người có thể dựa vào tốc độ tránh thoát! Dù hắn có bảo vật tị độc, nhưng dùng đủ loại độc nguyên của ta, hắn không có khả năng mỗi một loại đều có thể tránh được!
Thạch Thanh Lộ không thể tưởng tượng nổi.
Bởi vì Giang Trần thanh danh lan xa, thời điểm Thạch Thanh Lộ bố trí những độc trận kia, đã vận dụng thủ đoạn cao nhất của nàng.
Có thể nói, nàng đã dùng hết sở học bình sinh, hơn nữa rất nhiều bảo vật áp trục của nhất mạch nàng, cũng bị nàng mang lên.
Có thể nói, Thạch Thanh Lộ hiện tại, tuyệt đối ở vào trạng thái đỉnh phong.
Thạch Thanh Lộ dưới trạng thái đỉnh phong, bố trí độc trận mà nàng tự hào nhất, dùng để đối phó Giang Trần, ở nàng xem ra, đã là chuyện bé xé ra to, cho đủ Giang Trần mặt mũi.
Thế nhưng mà, nàng chưa bao giờ nghĩ đến, mình làm đến một bước này, Giang Trần kia còn có thể lông tóc không tổn hao.
Có thể nói, hết thảy đã phá vỡ nhận thức của Thạch Thanh Lộ.
Đôi mắt dễ thương của Thạch Thanh Lộ, rơi vào trên người Giang Trần, từ trên xuống dưới, mang theo ý tứ thẩm đạc đánh giá Giang Trần, tựa hồ muốn từ trên người Giang Trần tìm được đáp án.
Giang Trần mỉm cười:
- Tiểu thư, người ta đã cứu đi. Dựa theo ước định trước kia, ta chẳng những đã qua cửa ải này của ngươi, còn cứu người ra a. Ngươi nói như thế nào?
Trên mặt Thạch Thanh Lộ hiện lên một tia không cam lòng, một tia nghi hoặc, một tia quật cường, lại không có trả lời.
Hiển nhiên, tuy nàng không cam lòng, nhưng không thừa nhận điểm này cũng không được.
Bất quá, trên miệng nàng vẫn quật cường:
- Ngươi cứu hắn đi, nhưng không tính cứu sống hắn. Trên người hắn trúng độc gì, ngươi biết sao? Ngươi có thể giải sao?
Giang Trần cười nhạt nói:
- Thiên hạ chi độc, có thể vào pháp nhãn của ta, có thể nói rải rác. Thạch tiểu thư bố trí các loại kỳ độc, cũng không thể làm gì được ta?
Lời này đối với Thạch Thanh Lộ, lực sát thương rất lớn.
Lời này của Giang Trần, không thể nghi ngờ là nói cho Thạch Thanh Lộ biết, độc của ngươi, đối với ta một chút tác dụng cũng không có.
Thạch Thanh Lộ hừ nhẹ một tiếng, vẫn cường ngạnh nói:
- Giang Trần, ngươi có thể chèo chống đến bây giờ, còn không ngã xuống, hoàn toàn chính xác không dễ dàng. Bất quá, ngươi nói độc của bổn tiểu thư không làm gì được ngươi, lại chưa hẳn!
Giang Trần biết rõ Thạch Thanh Lộ này còn chưa từ bỏ ý định, cũng không giải thích cái gì. Trong tay chiêu một cái, lại tế lên lần chuông lớn nữa.
Chứng kiến chuông lớn kia, Thạch Thanh Lộ hơi có chút động dung. Nàng cũng nghe qua trận chiến giữa Giang Trần cùng Hốt Lôi, nghe nói Hốt Lôi là bị một cái chuông lớn hàng phục.
- Thạch tiểu thư, có một điểm, ngươi nói đúng, hiện tại ta còn không có thời gian đi nghiên cứu Ngô Du trúng độc gì, bất quá...
- Bất quá cái gì?
Thạch Thanh Lộ cau mày.
- Nếu như ta bắt Thạch tiểu thư, trên người của ngươi có độc gì, chẳng phải vừa xem hiểu ngay sao? Huống chi, rơi xuống trong tay ta, còn lo lắng ngọc khẩu của Thạch tiểu thư không mở sao?
Giang Trần nói giỡn tầm đó, sắc mặt trầm xuống, thủ quyết chỉ dẫn, Kim Chung phát ra thanh âm ông ông ông, đụng tới Thạch Thanh Lộ.
Thạch Thanh Lộ biết Kim Chung này lợi hại, bất quá, nàng tự nhận tu vi của mình, so với Hốt Lôi còn cường hãn hơn một bậc, cho nên, tuy trong nội tâm khiếp sợ, lại không sợ hãi.
Đương nhiên, nàng cũng biết, nếu như tùy ý Giang Trần thi triển Kim Chung, mình chỉ phòng ngự, nhất định sẽ rất bị động, nói không chừng sẽ dẫm vào vết xe đổ của Hốt Lôi.
Đây là địa bàn của Thạch Thanh Lộ nàng, phải tiên hạ thủ vi cường.
Thạch Thanh Lộ nghĩ tới đây, tay áo nhẹ nhàng quét qua, cả người như con quay phi tốc chuyển động, mà xiêm y ngũ thải ban lan trên người nàng kia, cũng như Hồ Điệp Xuyên Hoa nhẹ nhàng nhảy múa.
Hưu, hưu, hưu!
Từng đạo trường lăng màu sắc rực rỡ, không ngừng toát ra, trong chốc lát, vô số trường lăng bay múa, đan vào trong hư không. Chỉ một lát, liền che khuất bầu trời, bao phủ toàn bộ không gian.