Giang Trần biết rõ ý của Đại thánh chủ, Bách Hoa thánh địa này làm náo động như vậy tất cũng có mưu tính riêng, nhìn qua Bách Hoa thánh địa nhất định cũng muốn mưu cầu vị trí minh chủ sau khi kết minh.
Nhưng mà Giang Trần thủy chung cho rằng, một ít ơn huệ nhỏ trong lúc tuyển chọn này không ảnh hưởng tới vấn đề tuyển chọn minh chủ.
Hơn nữa Bách Hoa thánh địa điệu cao như vậy, không ngừng dùng lễ gặp mặt cùng với các loại phương thức hứa hẹn mời chào, trên thực tế quá chướng mắt.
Nói không chừng Bách Hoa thánh địa ngược lại sẽ trở thành cái bia, để cho những thánh địa khác cảm thấy khó chịu, đem mũi thương chỉ thẳng về phía Bách Hoa thánh địa.
- Tử Xa trưởng lão, quá trình tuyển chọn này quá mức cao điệu, chưa chắc đã là chuyện tốt. Ta cảm thấy loại biểu hiện này của Bách Hoa thánh địa, ngược lại sẽ khiến cho mọi người phản cảm. Chúng ta không cần phải đối chọi gay gắt. Bách Hoa thánh địa muốn coi tiền như rác, vậy cứ để cho bọn chúng làm đi.
Giang Trần còn không có mất đi lý trí.
Tử Xa Mân lo lắng nói:
- Bách Hoa thánh địa mời chào nhiều thiên tài như vậy, Đại thánh chủ lo lắng sau đó thủ bút của bọn họ còn lớn hơn, những thiên tài đỉnh cấp kia cũng bị Bách Hoa thánh địa cướp đi.
- Yên tâm đi, cái gọi là thiên tài đỉnh cấp, cho dù là xếp hạng trong top mười, so với top một trăm năm mươi cũng không có chênh lệch quá nhiều. Đơn giản là có ít người thông suốt sớm hơn một chút, có ít người đạt được nhiều tài nguyên hơn một chút. Ta cảm thấy, có một ít thời điểm vẫn nên suy tính các phương diện tổng hợp một chút nên nhìn kỹ về các chi tiết mà người khác không để ý tới. Nếu như chỉ nhìn vào bài danh, rất dễ dàng nhầm lẫn.
Giang Trần kiên nhẫn khuyên bảo, hắn không hy vọng Vĩnh Hằng thánh địa tiến hành cạnh tranh nhàm chán như vậy với Bách Hoa thánh địa. Trong lúc tuyển chọn, nếu như nâng giá quá lớn, tuyệt đối là được không bù mất.
người trong top một trăm năm mươi, chính thức đáng giá dùng tiền đi mời chào tuyệt đối không vượt quá hai mươi người.
Hơn nữa đặc biệt xuất chúng, làm cho Giang Trần liếc mắt đã cảm thấy kinh diễm vô cùng cũng rải rác không có mấy.
Trong khi bọn họ đang nói chuyện, đã tuyển chọn tới tên thiên tài bài danh thứ sáu mươi lăm.
Tên thiên tài kia tự giới thiệu:
- Vãn bối Tô Đồng, là tu sĩ tới từ Vu An Vân đảo.
Bỗng nhiên Giang Trần khẽ động, nhìn qua người này, khóe miệng nở nụ cười vui vẻ. Trước đó Giang Trần còn không quá đặc biệt chú ý, nhưng mà lúc này cố ý quan sát, hắn lại phát hiện ra, không ngờ mình lại quen biết người này.
Mặc dù đối phương dịch dung qua, nhưng mà Giang Trần cảm thấy người này tuyệt đối là người quen biết cũ với mình.
- Tử Xa trưởng lão. An Vân đảo là địa phương thế nào?
Giang Trần hiếu kỳ hỏi.
- Ha ha. An Vân đảo là một địa phương danh tiếng không tốt chút nào. Là một đảo vực hải tặc tụ tập, chỗ đó có rất nhiều bang phái. Là địa phương được toàn bộ Vạn Uyên đảo công nhận là hỗn loạn.
- Ồ?
Giang Trần có chút hứng thú nhìn qua hiện trường, quả nhiên Tô Đồng này nói mình tới từ An Vân đảo, người thập đại thánh địa kia gần như giở vờ câm điếc.
- Người này thánh địa chúng ta không có hứng thú sao?
Giang Trần hỏi Tử Xa Mân.
- Không có hứng thú. Loại tu sĩ An Vân đảo này không rõ lai lịch, thân phận không tiện truy ra, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Có thể nhìn ra được, đây là ý nghĩ chung trong đầu các cao tầng thánh địa. Bọn họ không thích loại thiên tài trẻ tuổi xuất thân từ loại bang phái này. DÙ sao bang phái tụ tập lại một chỗ, thành phần vì lợi ích càng nhiều, so với tông môn và gia tộc mà nói, đây là một loại đoàn thể hoàn toàn khác biệt.
Tông môn tụ tập lại một chỗ là vì lý tưởng tông môn, truyền thừa tông môn, là quan hệ ràng buộc lẫn nhau.
Mà gia tộc thì huyết mạch là thứ ràng buộc lẫn nhau.
Bang phái hoàn toàn là vì lợi ích ràng buộc. Cho nên mọi người công nhận, chính bởi vì quan hệ lợi ích này cho nên bang phái mới tương đối phức tạp.
Giang Trần nhìn qua Tô Đồng này ra sức chào hàng bản thân mình, hơn nữa cũng có thể nhìn ra được hắn cực kỳ khát vọng mình có thể nhận được sự coi trọng của thập đại thánh địa.
Bất đắc dĩ, thập đại thánh địa đều yêu quý cánh chim,đối với người xuất thân tử An Vân đảo, cũng không có hứng thú.
Giang Trần cười cười, mở miệng:
- Ngươi gọi là Tô Đồng?
- Vâng.
Tô Đồng nhìn qua Giang Trần, ngữ khí thành kính.
- Ta nhận ra ngươi.
Giang Trần cười ha hả:
- Ngươi có hứng thú tới đây làm tôi tớ dưới trướng ta hay không?
Tô Đồng sững sờ, quen biết hắn?
Hắn nhìn trái nhìn phải, vẫn cảm thấy có chút ngoài ý muốn. Thanh danh Giang Trần thiếu chủ như sấm vọng bên tai, thanh danh ở bên ngoài còn đó, mình bất quá chỉ là một người trẻ tuổi xuất thân tử hải tặc, có tư cách gì quen biết Giang Trần thiếu chủ cơ chứ?
Chẳng lẽ?
Tô Đồng đột nhiên nhớ tới đoạn kinh nghiệm trước khi mình tiến vào An Vân đảo, là đoạn chuyện cũ rất nhiều năm trước đó.
Lúc ấy hắn vẫn còn ở Đông Duyên đảo, vẫn là con rối trong tay người khác. Lần kia, Đông Duyên đảo có biết cố lớn, có một thiên tài gọi là Giang Hoàng bị đuổi cùng với Tô Đồng hắn, bị Hồi Xuân đảo vực ném cho những thiên tài của thế gia nhất lưu trong Đa Văn thần quốc đuổi giết.
Trong lòng Tô Đồng co rút lại, ánh mắt nghiêm túc nhìn qua Giang Trần, nhìn qua vẻ thâm bất khả trắc trong mắt hắn, trong lúc mơ hồ dường như có chút quen biết.
Khi đó Tô Đồng không có tên là Tô Đồng, mà có tên là Tô Hồng.
Giang Trần nhìn Tô Đồng nhìn mình, khẽ cười hỏi:
- Cần cân nhắc lâu như vậy sao? Nói thực, ta cảm thấy bài danh của ngươi có lẽ ở trong top mười, mà không phải bị mai một ở vị trí số sáu mươi lăm này.
Giang Trần vừa nói ra, toàn trường một mảnh xôn xao. Tô Đồng này nhìn qua thế nào cũng không giống như thiên tài có thể xếp trong top mười. Giang Trần này ăn nói quá lung tung a.
Bên Bách Hoa thánh địa lập tức có người cười lạnh:
- Ngươi nói nằm trong top mười thì nằm trong top mười sao? Thứ hạng này dường như không phải do ngươi tới định đoạt nha.
Người này thoạt nhìn cũng rất trẻ tuổi, hiển nhiên là thiên tài đỉnh cấp của Bách Hoa thánh địa, địa vị có khả năng tương đương với địa vị của Giang Trần ở Vĩnh Hằng thánh địa.
Giang Trần lạnh nhạt nhìn đối phương:
- Thối nát từ trên xuống dưới, ta đang nói với người ta, ngươi xen vào làm cái gì?
Tô Đồng thấy Giang Trần thưởng thức hắn như vậy, trong lòng khẽ động, rung động nói:
- Tô mỗ nguyện ý đi theo làm tùy tùng của Giang Trần thiếu chủ, sinh tử nguyện theo hầu.
Kẻ sĩ chết vì người tr kỷ, tuy rằng Giang Trần chỉ ca ngợi một câu đơn giản, có lẽ chỉ là lời nói bên ngoài, nhưng mà Tô Đồng cũng đã nhận được sự tán thành, nhận được sự tự tôn vốn có.
Quan trọng nhất là lúc trước hắn có thể chạy ra khỏi Đông DUyên đảo, nói thực, tuy rằng là có một phần công lao từ chính bản thân hắn. Nhưng mà công lao lớn hơn kỳ thực là vì Giang Hoàng kia, cũng vô cùng có khả năng chính là vị Giang Trần thiếu chủ trước mắt này.
Nếu như Giang Trần thiếu chủ thực sự là Giang Hoàng khi trước, vậy thực sự là ân nhân cứu mạng của hắn.
Thiên tài của Bách Hoa thánh địa bị Giang Trần dùng một câu trách móc, trong lòng thầm hận, nhưng mà ngoài miệng lại cười lạnh nói:
- Nhìn những kẻ không ra gì ngươi tuyển chọn, đủ để thấy phẩm vị của ngươi.
Lời này kỳ thực rất đắc tội với người khác, cũng chỉ loại thiên tài xuất thân cao, không coi ai ra gì mới có thể dùng loại phương thức nói chuyện không chút suy nghĩ này.
Lời vừa nói ra, những người được Giang Trần chọn trúng đều không mấy vui vẻ gì. Nếu như không phải cân nhắc tới việc thân phận đối phương cao, bọn họ tuyệt đối sẽ chửi ầm lên.
Sắc mặt Giang Trần trầm xuống:
- Người ta chọn trúng, tự nhiên là thiên tài có thể đào tạo. Mười năm, hai mươi năm sau, tự nhiên các ngươi sẽ biết rõ là ai tầm nhìn hạn hẹp.