Nhìn thấy nhiều người nhiệt tình ân cần thăm hỏi như vậy, Đại Thánh chủ cảm thấy trên mặt như có ánh sáng đặc biệt chiếu rọi. Khuôn mặt như tỏa sáng, vô cùng thành thạo đối đáp mọi người.
Tự nhiên Giang Trần sẽ không đi đoạt dnah tiếng, trên thực tế, hắn cũng không quá muốn tới tham gia cái gọi là thiên tài thi đấu này. Bởi vì tâm tính của hắn hiện tại, ánh mắt của hắn hiện tại căn bản đã không còn nhìn trong tranh đấu giữa những người trẻ tuổi với nhau nữa.
Chỉ là do Vĩnh Hằng thánh địa yêu cầu mạnh mẽ, yêu cầu hắn tới tham dự thiên tài thi đấu mà thôi.
Cho nên tuy rằng Giang Trần không muốn làm náo động, nhưng mà Đại thánh chủ hiển nhiên cố ý để cho Giang Trần làm náo động. Chỉ cần người khác có ý hỏi thăm, hắn sẽ nhiệt tình giới thiệu qua Giang Trần.
Có đôi khi mặc dù người khác không có hỏi tới, Đại thánh chủ cũng hữu ý vô tình nói:
- Giang Trần à, hôm nay thiên tài trong thập đại thánh địa rất nhiều. Đều là thiên tài đỉnh cấp của Vạn Uyên đảo, giữa các ngươi nên thân cận nhiều hơn một chút. Về sau Vạn Uyên đảo này vẫn cần giao vào tay đám người trẻ tuổi các ngươi.
Trong lòng Giang Trần cười khổ. Nhưng mà cung phải phối hợp một chút. Dù sao Vĩnh Hằng thánh địa vì muốn hắn lần này tới tham dự thiên tài thi đấu mà đã hạ vốn gốc.
Nếu như hắn không phối hợp một chút, thực sự khó mà ăn nói được.
Lần thiên tài thi đấu này, mười đại thánh địa tự nhiên vô cùng coi trọng. Có thể nói các lộ thiên tài đều được phái ra, chuẩn bị thi triển thân thủ trong thiên tài thi đấu lần này.
Cho nên cũng không phải ai gặp cũng đều khách khí với Giang Trần. Trong đó có không ít thiên tài trẻ tuổi, thái độ vô cùng lãnh đạm.
Giang Trần cũng biết thnah danh của mình ở bên ngoài vang dội, khó tránh khỏi những thiên tài trẻ tuổi này không phục. Tuổi trẻ khí thịnh, trong mắt không cho rằng mình không bằng thiên tài khác, chung quy vẫn cho rằng mình mới là kẻ kiệt xuất nhất.
Loại chuyện này là chuyện vô cùng bình thường tại mỗi một vị diện khác nhau.
Tự nhiên Giang Trần cũng không quá chú ý, nguyên tắc làm người của hắn rất là đơn giản, người kính ta một thước, ta kính người một trượng. Đối với người khách khí với hắn, tự nhiên hắn cũng sẽ khách khí.
Giữa mười đại thánh địa, quan hệ vẫn tương đối hòa thuận. Tuy rằng thiên tài trẻ tuổi với nhau dường như có chút tranh giành khí phách, nhưng mà đối với thế hệ trước cũng không có quá nhiều vẻ giương cung bạt kiếm.
Duy nhất có một thế lực quan hệ không bình thường với Vĩnh Hằng thánh địa, đó chính là Bách Hoa thánh địa. Lúc trước Bách Hoa thần quốc và Vĩnh Hằng thần quốc có ân oán với nhau, bởi vì liên quan tới Thạch Huyền kia cho nên hiện tại càng thêm khó coi.
Mà Chân Vũ thần quốc, thì có quan hệ mật thiết nhất với Vĩnh Hằng thánh địa. Bên Chân Vũ thánh địa, Ngưng Yên thánh chủ cũng dẫn đội thiên tài thi đấu lần này, đệ tử chân truyền Vũ Linh thánh nữ của nàng tự nhiên cũng tham dự.
Nhìn thấy Giang Trần, Ngưng Yên thánh chủ vô cùng nhiệt tình chào đón, cười nói:
- Trần thiếu, lúc trước từ biệt, còn chưa được vài năm, nhìn qua tu vi ngươi lại tăng lên không ít.
Ngưng Yên thánh chủ là người được chứng kiến thủ đoạn của Giang Trần, biết rõ người trẻ tuổi Giang Trần này có nội tình, năng lực ra sao. Cho nên tham gia lần thiên tài thi đấu này, Giang Trần này tuyệt đối là nhân tuyển tốt nhất cho vị trí quán quân.
Cho nên Chân Vũ thánh địa lần này vô cùng hạ thấp tư thái, bọn họ thậm chí trước khi lên đường đã định ra sách lược, khi thiên tài thi đấu, gặp được Giang Trần thì nên có chừng mực. Nhận thua trước mặt Giang Trần không có mất mặt xấu hổ gì. Bọn họ suy đoná, Giang Trần hẳn có thể trùng kích vị trí quán quân của thiên tài thi đấu lần này.
Về phần mười đại thánh địa kết minh, Chân Vũ thánh địa cũng tự nhgix qua, Chân Vũ thánh địa bọn họ có lẽ không có thực lực trở thành minh chủ.
Cho nên nếu như Vĩnh Hằng thánh địa có chí ở vị trí minh chủ, Chân Vũ thánh địa bọn họ cũng sẽ toàn lực ủng hộ. Dù sao quan hệ của bọn họ với Vĩnh Hằng thánh địa không tệ, nếu như Vĩnh Hằng thánh địa trở thành minh chủ, đối với Chân Vũ thánh địa bọn họ mà nói tuyệt đối là tin tức tốt. Ít nhất so với việc những thánh địa có quan hệ bình thường kia làm minh chủ còn tốt hơn.
Giang Trần cười nói:
- Ngưng Yên thánh chủ quá khen rồi, tinh thần lão nhân gia cũng tốt hơn lúc trước. Còn có Vũ Linh thánh nữ, phong thái cũng càng hơn trước kia a.
Vũ Linh thánh nữ trốn sau lưng Ngưng Yên thánh chủ, nghe thấy Giang Trần khen nàng, vẻ mặt hơi đỏ lên, nhưng vẫn hơi gật đầu nói:
- Chào Giang Trần sư huynh.
Thiên tài các thánh địa với nhau, nếu như quan hệ không tệ, bình thường sẽ coi như là sư huynh đệ, đây cũng là chuyện bình thường.
Ngưng Yên thánh chủ mỉm cười, nhìn qua Giang Trần, hỏi:
- Sao rồi? Lần thiên tài thi đấu này có ý kiến gì không? Ta rất coi trọng ngươi nha.
- Được Thánh chủ đại nhân coi trọng, có cơ hội va chạm với thiên tài đỉnh cấp trong Vạn Uyên đảo, đây quả thực là một cọc cơ duyên khó có được a.
Khi nói chuyện, Giang Trần khách khí vô cùng.
Loại thái độ khiêm tốn này cũng làm cho Ngưng Yên thánh chủ vô cùng thưởng thức.
- Đúng vậy, người trẻ tuổi, có người có danh vọng, lại có thực lực như ngươi mà có thể không kiêu, không nóng nảy, thực sự khó mà có được. Vũ LInh à, ngươi nên học một ít từ Giang Trần sư huynh, biết chưa?
Vũ Linh thánh nữ khẽ nói:
- Linh nhi biết rồi.
Đối với Giang Trần, ngay từ đầu Vũ Linh thánh nữ có chút hoài nghi. Biết được Vĩnh Hằng thánh địa phái tới một thiên tài trẻ tuổi tới cứu viện, khi đó trong lòng nàng cũng tràn ngập nghi vấn.
Thế nhưng mà về sau, từng lần Giang Trần phát huy, biểu hiện ra thực lực, làm cho nghi vấn trong lòng nàng biến ấn.
Cho nên ấn tượng của Vũ Linh thánh nữ đối với Giang Trần vô cùng sâu.
- Đúng rồi, Giang Trần, lần trước trận pháp kia ngươi nghiên cứu thế nào rồi? Có tìm hiểu ra được gì không?
Ngưng Yên thánh chủ có chút quan tâm, hỏi.
- Trận pháp trên cơ bản đã lĩnh ngộ không sai biệt lắm.
Giang Trần thở dài:
- Chỉ là số tài nguyên cần thiết vẫn không gom góp đủ.
Ngưng Yên thánh chủ không khỏi kính nể:
- Trận pháp khó như vậy, không ngờ ngươi lại lĩnh ngộ không sai biệt lắm. Quả nhiên là kỳ tài.
Sau đó lại hỏi:
- Còn kém bao nhiêu linh thạch? Bên này của ta có một chút linh thạch, tuy rằng không nhiều lắm, thế nhưng cũng coi như là một phần tâm ý a.
Nói xong, Ngưng Yên thánh chủ xuất ra một chiếc nhẫn trữ vật, đưa cho Giang Trần rồi nói:
- Đừng ngại ít, nhận lấy đi.
Giang Trần vốn cảm thấy ngại ngùng, dù sao lúc trước hắn đã nhận được không ít báo đáp từ Chân Vũ thánh địa. Hôm nay lại lấy thêm đồ từ chỗ người ta, cũng có chút nói không qua.
Nhưng mà thấy vẻ mặt Ngưng Yên thánh chủ không cho phép hắn cự tuyệt, hăn cũng biết đây là một phần tâm ý từ tận đáy lòng của người ta.
Nếu như cự tuyệt mà nói, không khỏi có chút bất cận nhân tình.
Hắn lập tức tiếp nhận bằng hai tay, cung kính nói:
- Đa tạ Ngưng Yên thánh chủ.
Vũ Linh thánh nữ cũng nói:
- Giang Trần sư huynh, tiểu muội cũng nghe nói sư huynh bố trí trận pháp cần linh thạch, ta còn trẻ, tài phú không nhiều lắm, một chút linh thạch này hy vọng sư huynh cũng có thể nhận lấy.
Vũ Linh thánh nữ này không ngờ cũng chuẩn bị một phần linh thạch.
Chuyện này khiến cho Giang Trần cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng mà nhìn thấy ánh mắt chăm chú của Vũ Linh thánh nữ, trong lòng hắn căn bản không thể thốt lên câu cự tuyệt.
Hắn lập tức thoải mái nhận lấy, chắp tay nói:
- Trưởng bối an ban thưởng ta không dám không thu. Phần tâm ý này của Vũ Linh sư muội ta cũng sẽ nhận lấy. Nhưng mà ta cũng có một vật đáp lễ Vũ Linh sư muội, mong sư muội không có cự tuyệt.
Giang Trần không phải là loại người nhận được chỗ tốt thì thản nhiên tiếp nhận, có qua có lại. Người ta chủ động đưa cho ngươi linh thạch, thành ý mười phần.
Cho nên Giang Trần cũng không keo kiệt, xuất ra một khỏa Đỉnh Thiên đan:
- Khỏa đan dược này là tự tay ta luyện chế, mong Vũ Linh sư muội không ngại đơn sơ.
Giang Trần cũng không biết Vũ Linh thánh nữ đưa cho hắn bao nhiêu linh thạch, hắn cũng không tiện xem xét. Nhưng mà sư đồ người ta đồng thời ra tay, nhất định thủ bút sẽ không nhỏ, mình đưa một khỏa Đỉnh Thiên đan, mặc kệ tổng thể là lãi hay lỗ, cuối cùng cũng là một đoạn nhân tình, một đoạn thiện duyên.
Cho nên căn bản Giang Trần không so đo vấn đề tròn hay khuyết.
Vũ Linh thánh nữ đưa linh thạch, thật sự không nghĩ tới việc hồi báo. Thấy Giang Trần đưa ra đan dược, trong lúc nhất thời khuôn mặt trắng nõn của nàng đỏ lên, không biết nên nhận hay không.