- Lui ra.
Tên tu sĩ thần đạo ngồi trong xe lập tức quát lui tên thần bộc mày rậm, hiển nhiên hắn cũng biết, dưới tay mình, cho dù đồng loạt tiến lên, trước mặt thần linh căn bản không chịu nổi một kích. Người ta muốn tiêu diệt đám nô bộc của hắn, căn bản chỉ là một cái lật tay mà thôi.
THần linh gặp thần linh, là cục diện vương đối mặt với vương.
Tên tu sĩ thần đạo này hiển nhiên cũng đang cân nhắc được mất.
Hắn cũng ý thức được, trước đó hắn đã khinh địch. Hắn thực sự cho rằng đối phương chỉ là một người trẻ tuổi, dễ bắt nạt, dễ nắm bắt đối phương.
Kết quả người trẻ tuổi kia cũng không phải là quả hồng mềm, tùy thân còn có Chân linh thần linh hộ pháp. Chuyện này khiến cho tên tu sĩ thần đạo nhân loại này không thể không tỉnh táo lại đối mặt.
Đối địch với thần điểu Chu Tước, hắn cũng không quá nắm chắc. Dù sao, huyết mạch Bốn thần thú đối với tu sĩ tộc khác đồng cấp mà nói, bọn hắn căn bản không có cách nào chơi cùng người ta.
Huyết mạch bốn thần thú, sức chiến đấu tiên thiên đã vượt qua nhân tộc rất nhiều.
Lúc này tên tu sĩ thần đạo nhân loại này dường như nhớ tới chuyện gì đó. Thần điểu Chu Tước, nam tử trẻ tuổi này, đây lại là địa bàn của Vĩnh Hằng thần quốc.
Chẳng lẽ nói tiểu tử này là Giang Trần? Là thiên tài nổi danh gần đây toàn bộ Vạn Uyên đảo đều đang nói tới?
Tu sĩ thần đạo nhân loại này khi nghĩ tới đây, trong lòng cũng có chsut do dự. Nếu như người trẻ tuổi này thực sự là Giang Trần, vậy thì thực không dễ chọc.
Đừng nói bản thân Giang Trần là người Vĩnh Hằng thánh địa, chỉ đơn giản bằng vào quan hệ của Giang Trần và Già Diệp thần tôn, hiện tại có mấy người không biết cơ chứ?
Đều là từ vô tận lao ngục trốn ra, người tu sĩ thần đạo này kiêng kỵ không nhiều lắm, nhưng mà Già Diệp thần tôn là một người trong số đó.
Nếu như bởi vì nguyên nhân Giang Trần mà đắc tội với Già Diệp thần tôn, được không bù mất. Nếu như Già Diệp thần tôn đứng cùng trận doanh với Vĩnh Hằng thánh địa, cùng một phía trả thù hắn, vậy thì hắn càng không chống đỡ được.
Huống chi Chân Linh thủ hộ của Giang Trần này dĩ nhiên là Thần linh, chuyện này càng thêm đáng sợ.
Cũng có thể nói, tình huống xấu nhất là một thần đạo như hắn chống lại ba thần đ ạo khác. Cho dù hắn tự tin thế nào, cũng biết như vậy nhất định chỉ còn đường chết mà thôi.
Ngay cả một Già Diệp thần tôn hắn đã không tin tưởng đánh thắng được, chứ đừng nói tới là ba đánh một.
Người sinh tồn trong vô tận lao ngục đại đa số đều là người co được giãn được, giỏi nhìn mặt mà nói chuyện, giỏi đối ứng các cục diện khác nhau.
Vị tu sĩ thần đạo này rất rõ ràng thuộc về loại người này.
Hắn mỉm cười, chậc chậc tán thưởng:
- Không thể tưởng tượng được ở nơi hoang vắng này lại có thể nhìn thấy thần linh trong huyết mạch tứ đại thần thú. Mở rộng tầm mắt, đại khai nhãn giới a. Nếu như ta đoán không sai, tiểu hữu ngươi hẳn là Giang Trần thiếu chủ của Vĩnh Hằng thánh địa đúng không?
Giang Trần âm thầm nghiêm túc, người này nói trở mặt là trở mặt, dùng thân phận đối phương, có thể làm được tự nhiên như vậy quả thực là không dễ dàng gì.
Đây là thứ càng khiến cho Giang Trần sinh ra vẻ cảnh giác nồng đậm hơn với đối phương.
Hắn cười nhạt một tiếng nói:
- Tiền bối đã biết đây là địa bàn Vĩnh Hằng thần quốc, đoán ra thân phận ta cũng không tính là việc quá khó.
- Ha ha, quả thực là nước lớn trôi miếu long vương a. Ta và Già Diệp huynh ở trong vô tận lao ngục cũng có quan hệ không tồi, là bằng hữu cũ. Không thể tưởng tượng được ở đây lại gặp vãn bối của hắn, quả thực là thú vị, thú vị.
Trước kia còn hô không thú vị, không thú vị, nhưng bây giờ lại trở thành thú vị, thú vị.
Hơn nữa lúc trước vẫn còn xưng hô là người trẻ tuổi, bây giờ lại biến thành tiểu hữu.
Người như vậy quả thực Giang Trần không thể không đề phòng.
- Tiểu hữu, quan hệ của ta và Già Diệp huynh vô cùng thân thiết. Bổn tọa hiện tại đang vô cùng hiếu kỳ, dãy núi vắng vẻ như vậy, rốt cuộc có bảo vật gì?
Tên tu sĩ thần đạo này vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn nói bóng gió để nghe ngóng một chút.
Giang Trần thấy đổi phương cố gắng như vậy, tự nhiên cũng không vạch trần mà cười nói:
- Thực không dám giấu diếm, nhận được một ít linh thạch, chỉ là số lượng tương đối nhiều a. Trong khoảng thời gian này vãn bối cần chút linh thạch làm một ít chuyện. Kính mong tiền bối giơ cao đánh khẽ.
- Chỉ là linh thạch sao?
Tên tu sĩ thần đạo kia nhịn không được hỏi một câu:
- Bổn tọa vì sao lại cảm thấy trong nháy mắt vừa rồi, ở nơi này thần quang ngập trời, ngũ thải phân thân, vô cùng đồ sộ a. Nếu như không phải bổn tọa vừa vặn qua đây, cũng không phát giác ra được.
Tâm thần Giang Trần rùng mình, mặt không đổi sắc, cường nói:
- Ngũ thải phân thân kia chính là cảnh tượng sau khi vãn bối đạt được linh thạch, sinh lòng vui sướng, ở chỗ này múa kiếm.
Nói xong bàn tay Giang Trần khẽ lật một cái, Ngũ Sắc Thần Quang kiếm hiện lên trong tay. Giang Trần thúc dục linh lực, kích phát Ngũ Sắc Thần Quang kiếm này, từng đạo thần quang bay lên trời, quả nhiên đồ sộ vô cùng.
Không thể không nói, Giang Trần quả thực có chút nhanh trí, giải thích này cũng là hợp lý, ít nhất đối phương rất khó lấy lý do gì để tiếp tục.
Đương nhiên điều này không có nghĩa là đối phương tin như vậy.
Tên tu sĩ thần đạo kia mỉm cười:
- Thì ra là như vậy, vậy có lẽ là bổn tọa nghĩ nhiều rồi.
Giang Trần cười không đáp.
- Tiền bối, thánh địa cách nơi này không xa, tiền bối nếu như có hứng thú, có thể đi thánh địa uống một chén trà.
Giang Trần không muốn dừng lại, chỉ muốn rời khỏi nơi này.
Đi thánh địa uống một chén trà, đối với một ít người vừa mới trốn ra khỏi vô tận lao ngục mà nói, tự nhiên không có hứng thú gì. Nếu như là phá hỏng thánh địa, có lẽ hứng thú của bọn họ còn lớn hơn.
Giang Trần cũng không trông cậy vào việc đối phương đồng ý, hiện tại cũng đã nói hết lời, cho nên hắn chuẩn bị rời đi.
- Tiền bối, vãn bối còn có chút chuyện quan trọng trên người, cáo từ.
Giang Trần nói xong, không do dự, quay đầu rời đi. Mặc dù đối phương vừa biểu đạt ý tứ thân cận, nhưng mà Giang Trần lại biết đây là khẩu phật tâm xà, tuyệt đối không có cách nào thân cận.
Loại người này vì lợi ích chuyện gì cũng có thể làm được. Cái gì mà quan hệ thân thiết a, những thứ này đều là lời nói suông, căn bản không phải là thật.
Nhìn thấy Giang Trần biến mất trong hư không, năm thần bộc kia mới oán hận bất bình mắng to.
Tên thần bộc mày rậm càng không cam lòng nói:
- Chủ nhân, cứ như vậy thả tiểu tử kia đi, không phải quá đáng tiếc sao? Ta thấy hắn không nói tỉ mỉ, nhất định là nhận được thứ gì tốt.
- Ngươi cảm thấy chúng ta giữ lại được hắn sao?
Tên tu sĩ thần đạo kia lạnh nhạt hỏi.
- Chúng ta có sáu người, hắn chỉ có một mình, một đầu thần thú hộ pháp.
- Ngươi quá ngây thơ rồi, hắn có giúp đỡ.
Tu sĩ thần đạo kia cười nói:
- Huống chi ngươi cảm thấy dùng lực lượng chúng ta có thể đối kháng với Thánh Tổ của Vĩnh Hằng thánh địa sao? Chu Tước Chân linh, còn có Già Diệp thần tôn, ba phương này liên thủ với nhau sao?
Tên thần bộc mày rậm nghe lời này thoáng cái xìu xuống.
Nếu như ba phương liên thủ, sợ rằng cho dù chủ nhân của hắn có thần thông quảng đại thì cũng gặp chuyện không may.
- Chủ nhân, vậy làm sao bây giờ? Chẳng lẽ để cho tiểu tử này nhẹ nhàng rời khỏi đây? Mặt mũi chúng ta để vào đâu chứ?
Một tu sĩ thần bộc mũi ưng khác rất không cam lòng hỏi.
- Tạm thời không nên đánh rắn động cỏ. Lại nói, nơi này thực sự là địa bàn của hắn, hắn nhận được thứ gì, trên lý luận chúng ta thực sự không có quyền hỏi tới. Đương nhiên những điều này chỉ là bề ngoài. Quan trọng nhất là bổn tọa hiện tại còn không muốn kết thù với tam phuowngk ia. Tài nguyên chúng ta có thể tìm. Lần này tiện nghi cho tiểu tử kia. Lần sau có cơ hội ta sẽ đòi một vốn bốn lời.
Có thể nhìn ra được tên tu sĩ thần đạo này vô cùng thức thời. Biết rõ chuyện không thể làm, nói buông tha là buông tha, gọn gàng linh hoạt, không dây dưa dài dòng một chút nào.