lần này Giang Trần đột phá, hơn nữa lại tốn thời gian làm tăng vũ kỹ, pháp bảo lên một tầng, cho nên thời gian bế quan trọng vẹn gần mười ngày, lúc này mới xuất quan.
Sau khi xuất quan, lại phát hiện ra Hoàng Nhi đã mang theo phụ mẫu chờ hắn đã lâu.
- Trần ca, chàng xuất quan rồi.
Hoàng Nhi vui sướng giống như con chim oanh vùi đầu vào trong ngực Giang Trần, vẻ mặt hạnh phúc nói:
- Trần ca, về sau Hoàng Nhi cũng giống chàng, cũng có phụ thân, có mẫu thân bên cạnh.
Giang Trần cũng hết sức cao hứng, nhìn Yến Thiên Phàm và An Du Nhi sau lưng Hoàng Nhi, Giang Trần vội nói.
- Vãn bối Giang Trần bái kiến hai vị lão nhân gia.
An Du Nhi cười nói:
- Không già, không già. Không nên gọi là lão nhân gia. Đúng rồi, ngươi và Hoàng Nhi tuy rằng tự định chung thân, thế nhưng cuối cùng còn chưa xuất giá, cho nên không thể cùng gọi là phụ mẫu được. Vậy gọi thúc thúc và a di đi.
Giang Trần thấy mẫu thân của Hoàng Nhi dí dỏm, hiền hào như vậy cũng cảm thấy thú vị. Không thể tưởng tượng được tính cách của Hoàng Nhi lại hoàn toàn khác với mẫu thân nàng.
Tính cách của Hoàng Nhi là đẹp ở nội tâm, ở trước mặt người ngoài sẽ không bày ra vẻ hoạt bát.
Mà mẫu thân Hoàng Nhi hiển nhiên lại trái ngược, nhanh nhẹn, tính cách tương đối hoạt bát.
Ngược lại, Yến Thiên Phàm nhìn qua trầm mặc, nhưng mà Giang Trần cũng có thể hiểu được. Một nam nhân trải qua nhiều chuyện như vậy, không có khả năng thiếu kiên nhẫn như lúc còn trẻ.
Sau khi hàn huyên một trận, người một nhà cuối cùng cũng gặp mặt. Có thể nhìn ra được, Yến Thiên Phàm và An Du Nhi vô cùng thưởng thức Giang Trần.
Gặp người trẻ tuổi kia lễ tiết vô cùng chu đáo, nho nhã lễ độ, không có loại ngạo mạn của thiên tài bình thường, chuyện này khiến cho Yến Thiên Phàm và An Du Nhi càng thêm thưởng thức.
Bởi vì Giang Trần nhận được đột phá từ Thiên Vị xá lợi, tự nhiên hắn muốn một mình đi đáp tạ Già Diệp thần tôn.
- Bỏ đi, bỏ đi. Ta đã sớm nói việc này không cần phải tạ ơn làm gì. Là ta cảm ơn ngươi cứu Hoàng Nhi, tạ lễ vì ngươi cho ta một ngoại tôn nữ.
Giang Trần cười cười, không nói gì nữa.
An Du Nhi thì đưa ra yêu cầu với phụ thân, muốn làm bạn với trượng phu trở lại Vĩnh Hằng thần quốc một chuyến.
Vốn tưởng rằng phụ thân sẽ nghiêm khắc phản đối, nhưng mà Già Diệp thần tôn ngoài dự đoán của mọi người lại hoàn toàn không có phản đối, chỉ gật đầu nói:
- Con đi đi, có một số việc cuối cùng nên cho qua. Cởi bỏ khúc mắc, mới có hạnh phúc.
Những đạo lý này trước kia Già Diệp thần tôn cũng không hiểu.
Hắn cũng không hy vọng tính cách của nữ nhi hiếu thắng như hắn, đến cuối cùng lại lẻ loi hiu quạnh, tới tình trạng là địch với toàn bộ người trong thiên hạ.
Cưỡi Tinh Duyến phi chu rời khỏi, không mất mấy ngày đã trở lại Vĩnh Hằng thần quốc.
Yến Vạn Quân không ngờ rằng nhi tử và con dâu mình lại tới gặp hắn, nước mắt rơi đầy mặt. Phụ tử hai người mặc dù không có ôm nhau khóc rống, nhưng mà nước mắt cũng rơi cuồn cuộn.
Phụ tử hai người đều rất quý trọng khoảnh khắc này, bởi vì bọn họ biết rõ, nếu như ngăn cách giữa phụ tử không xóa bỏ. CŨng có nghĩa là cả đời này bọn họ sẽ không còn gặp được nhau nữa.
Loại cục diện như hiện tại có thể nói là tốt đẹp nhất, cũng hoàn mỹ nhất.
Phụ mẫu Yến Thanh Tang những ngày qua cũng trở lại thần đô. Hiển nhiên Yến gia bị diệt, những phân chi bọn họ ở bên ngoài cũng không có ý nghĩa.
Gia tộc đối với thế lực các chi không cho phép tiến vào tổng bộ, chỉ là lúc này hạn chế kia đã triệt để không còn.
HIện tại cả Yến gia, cơ hồ chính là người đời thứ ba nhà Yến Vạn Quân. Mặt khác còn có một ít chi nhỏ yếu khác.
Yến gia bị diệt, nhưng hương khói Yến gia không bị diệt, huyết mạch không diệt.
Yến Vạn Quân đề nghị trùng kiến Yến gia. Dù là không trùng kiến Yến gia ở địa chỉ cũ, cũng phải trùng kiến Yến gia.
Điểm này hai huynh đệ Yến Thiên Phàm cũng không có ý kiến. Nhất là lão đại, hắn ở bên ngoài sống bao lâu, cẩn thận chặt chẽ, tâm lý đã sớm biến thành tính cách yếu đuối. Nhìn thấy huynh đệ lúc trước bị giam giữ trong vô tận lao ngục, người làm ca ca như hắn, trong lòng vừa hổ thẹn lại cao hứng.
Nếu như hắn không có đứa con không chịu thua kém là Yến thanh Tang này, cơ hồ hắn không có quyền lên tiếng.
Đề nghị trùng kiến Yến gia, Vĩnh Hằng thánh địa hoàn toàn không phản đối. Thậm chí Vĩnh Hằng thánh địa còn đem địa bàn vốn thuộc về Hạ Hầu gia ban cho Yến gia, ủng hộ Yến gia trùng kiến.
Đây quả thực là một niềm vui ngoài ý muốn.
Công tác trùng kiến có ngàn vạn chuyện cần làm. Những chuyện này, Giang Trần chỉ có thể trợ giúp một chút.
Cũng may Yến gia còn có một ít thần tử trung thành, ví dụ như người bị giáng chức là Thuấn lão, hoặc là người đã sớm rời khỏi Yến gia, sau khi được Yến Vạn Quân phát ra lệnh triệu tập, không ít lão thần tử đều lựa chọn trở lại Yến gia, ủng hộ Yến Vạn Quân trùng kiến Yến gia.
Chuyện Yến gia coi như xong, không được viên mãn thế nhưng cũng coi như là tốt nhất.
Giang Trần thì vẫn nghĩ biện pháp gom góp linh thạch.
Chừng hai thành linh thạch còn lại cần phải mau chóng thu thập. Việc này không nên chậm trễ, Giang Trần cũng không có ý định tiếp tục kéo dài.
Tử Xa Mân nghe nói Giang Trần cần rất nhiều linh thạch, thở dài nói:
- HIện tại tài nguyên thánh địa cũng khan hiếm. Bên Thánh Tổ đại nhân cũng giật gấu vá vai, nghèo rớt mùng tơi. Giang Trần, ngươi nên chuẩn bị tâm lý cho tốt. Nói không chừng Thánh Tổ đại nhân sẽ sớm mang ngươi tới chiến trường ngoại vực.
- Chuyện cương vực nhân loại không có xử lý ổn thỏa, Thánh Tổ đại nhân sẽ không để cho ta tiến vào chiến trường ngoại vực, việc này ta đã sớm ước định với người.
Tử Xa Mân gật đầu, than nhẹ một tiếng. Hiện tại thế cục Vạn Uyên đảo thê thảm như vậy, đã làm cho những trưởng lão như hắn có chút sứt đầu mẻ trán.
- Tử Xa trưởng lão, tin tức về Vô Tận lao ngục ngươi biết bao nhiêu?
Giang Trần hỏi thăm dò.
- Tin tức về Vô Tận lao ngục? Thập đại thần quốc luôn toàn lực thu thập. Hiện tại các loại chứng cớ cho thấy, lần này Vô tận lao ngục đã bị người ta phá hỏng qua. Cho nên mới có nhiều ác đồ từ trong Vô tận lao ngục trốn ra như vậy. Về sau nước trong Vạn Uyên đảo này sẽ càng thêm đục.
Tử Xa Mân thở dài.
Giang Trần cười khổ, thoạt nhìn, dự đoán của Tử Xa Mân đối với Vô tận lao ngục vẫn không đủ a.
- Ngươi có tin tức gì sao?
Tử Xa Mân thấy biểu lộ của Giang Trần như vậy, hiếu kỳ hỏi.
- Căn cứ vào tình báo, trong Vô tận lao ngục lần này chạy ra không ít cường giả Thần đạo. cường giả Thiên Vị càng nhiều không kể xiết. Trong đó số lượng cường giả Thần đạo không thua số lượng Thần đạo của Vạn Uyên đảo.
Những lời này đều là Già Diệp thần tôn nói ra. Giang Trần tin tưởng Già Diệp thần tôn sẽ không ăn nói lung tung.
Trên trán Tử Xa Mân ứa mồ hôi lạnh, vội vàng cáo lui:
- Tin tức quan trọng như vậy ta phải báo cáo cho đại thánh chủ, để cho hắn truyền lên cho Thánh Tổ đại nhân biết rõ trước.
Giang Trần vốn định ngăn cản, tránh làm cho Thánh Tổ đại nhân ở chiến trường ngoại vực phân tâm. Nhưng mà ngẫm lại, loại chuyện này căn bản không dấu giếm được bao lâu.
Cho nên Giang Trần cũng không có ngăn cản nữa.
Có thể nhìn ra được, trông cậy vào Vĩnh Hằng thánh địa lấy số linh thạch còn thiếu, trước mắt mà nói quả thực không quá thực tế.
Giang Trần biết rõ, mình nên tìm cách khác.
- Đúng rồi, lâu như vậy không biết Thái Tuế bạch hổ hiện tại thế nào. Nó nói muốn ở trong phiến bí cảnh kia tu luyện. Lâu như vậy rồi, tin rằng nó nhất định có thu hoạch lớn a.
Giang Trần nhớ tới Thái Tuế bạch hổ, lập tức triệu hoán thần điểu Chu Tước và Long Tiểu Huyền:
- Nhị vị, Thái Tuế bạch hổ còn đang ở một chố bí mật trong Vân Đà sơn, chúng ta đi tới đó một chút.