Có lẽ, tu vi hiện tại của mình, rất khó chiến thắng tu sĩ Bán Thần, thậm chí khó có thể chính diện tranh phong với bọn họ.
Nhưng muốn nói cùng bọn họ quần nhau, cam đoan mình bất bại, Giang Trần vẫn có nắm chắc.
Dù sao, Giang Trần hiện tại, không phải là Giang Trần lúc trước. Đột phá Thiên Vị lục trọng, liên tục đạt được Truyền Thừa Lục Cung truyền thừa.
Để cho cảnh giới Võ Đạo của Giang Trần, còn có trang bị bản thân, đều nâng cao một bước.
Nếu như có thể thừa cơ đột phá Thiên Vị thất trọng, Giang Trần cảm giác mình hoàn toàn có thể cùng Bán Thần chính diện đối kháng.
Dù sao, ưu thế trong tay Giang Trần thật sự quá rõ ràng.
Trong đầu Giang Trần, không ngừng nhớ lại tình cảnh chiến đấu lúc trước cùng Kim Chung lão tổ, Úy Trì lão tổ...
Chiến đấu lúc đó, Chu Tước Thần Cầm là chủ lực.
Bất quá lúc này đây, Giang Trần ý định tự mình ra trận.
Giang Trần thấy người áo choàng màu rám nắng kia không nói tiếng nào, cười nhạt hỏi:
- Như thế nào? Ngươi sợ thân phận bạo lộ, vượt qua sợ tử vong sao?
Người áo choàng màu rám nắng kia cười ha ha:
- Ta sợ? Ta là đang nghĩ, đến cùng ngươi ngu xuẩn đến cỡ nào, mới có thể cùng ta cò kè mặc cả.
- Bớt sàm ngôn đi, ngươi chỉ cần nói ngươi có đảm lượng tiếp chiêu hay không.
Giang Trần chẳng muốn nhiều lời với đối phương.
Người áo choàng màu rám nắng lạnh lùng cười cười, ngạo nghễ nói:
- Nếu ngươi có thể sống qua mười chiêu của ta, chuyện gì đều dễ nói. Tiểu tử, xuất hiện đi.
Giang Trần cười nhạt một tiếng, nhìn tất cả mọi người một chút, cho bọn hắn một ánh mắt chắc chắc.
Hoàng Nhi nhẹ nhàng giữ chặt cánh tay Giang Trần, trong ánh mắt tràn đầy ân cần.
Giang Trần vỗ nhẹ mu bàn tay của Hoàng Nhi:
- Yên tâm, tu sĩ Bán Thần, ta không phải không kiến thức qua.
Hoàng Nhi cũng biết, một khi Giang Trần làm ra quyết định, hắn rất ít sửa đổi. Lập tức dặn dò:
- Nhất định phải cẩn thận, không thể ham chiến. Càng không nên mạo hiểm.
Tuy Hoàng Nhi lo lắng, nhưng cũng biết, có Chu Tước Thần Cầm âm thầm bảo hộ, dù Giang Trần rơi vào hạ phong, cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.
Nhưng Giang Trần lại âm thầm dặn dò Chu Tước Thần Cầm:
- Chu Tước lão ca, Long huynh, các ngươi giúp ta lược trận, không cần nhúng tay. Bảo vệ tốt bọn người Hoàng Nhi.
Nói xong, Giang Trần đi ra, bắn về một mảnh đất trống trải.
- Động thủ trên phế tích của Yến gia, đây là vũ nhục với Yến gia. Các hạ, chúng ta đổi một địa phương.
Giang Trần đề nghị.
Người áo choàng màu rám nắng kia khinh thường cười cười:
- Không có tất yếu.
Giang Trần thấy đối phương phản đối, cũng biết cái này là cách nghĩ một bên tình nguyện của mình, liền không kiên trì. Gật gật đầu:
- Vậy thì ngay ở chỗ này.
Nhìn bề ngoài, người áo choàng màu rám nắng cũng không có coi Giang Trần là một sự việc, cười nhạt nói:
- Có muốn ta nhường cho ngươi ba chiêu hay không?
Giang Trần khinh miệt cười cười:
- Phép khích tướng cho con nít ấy, ngươi không thấy xấu hổ sao? Động thủ đi, mười chiêu, nhanh chóng dùng thủ đoạn ẩn giấu của ngươi. Cũng đừng đến lúc đó cảm thấy mình còn không có hết sức. Ngươi nên biết, ta xem thường nhất là người kiếm cớ, đó là biểu hiện của người nhu nhược.
- Hừ, diệt tiểu tử ngươi, không cần thủ đoạn ẩn giấu gì?
Người áo choàng màu rám nắng nói xong, liền hành động, cánh tay hung hăng vỗ mặt đất.
Lập tức, mặt đất xuất hiện một vòng xoáy cự đại, phi tốc tịch cuốn tới Giang Trần. Cái khí thế kia, long trời lở đất, đại địa trước mặt Giang Trần, như dùng tốc độ phong lôi, nhanh chóng bị cuốn vào trong vòng xoáy.
Giang Trần chứng kiến đối phương ra chiêu, lập tức có cảm ngộ, chiêu này của đối phương rõ ràng cho thấy có chứa thuộc tính đại địa.
Cùng loại với vòng xoáy đại địa.
Nếu như là tu sĩ bình thường, đối mặt vòng xoáy đại địa, chậm tránh né một chút, sẽ bị hấp lực đáng sợ của vòng xoáy cuốn vào.
Thế nhưng mà, đối với Giang Trần mà nói, loại công kích Thổ thuộc tính kia, lại hoàn toàn uy hiếp không được hắn. Bởi vì Giang Trần luyện hóa Địa Tạng Nguyên Châu, đúng là chí bảo Thổ thuộc tính.
Giang Trần luyện hóa Địa Tạng Nguyên Châu, đối với công kích Thổ thuộc tính, cơ hồ không có cảm giác gì.
Loại khí thế thiên băng địa liệt, đại địa tan vỡ kia, ở trong mắt Giang Trần, là hoàn toàn không có cảm giác.
Địa Tạng Nguyên Châu để cho hắn ở trong chấn động, giống như mọc rể, hoàn toàn không bị vòng xoáy lôi cuốn ảnh hưởng.
Dưới ánh mắt của mọi người, vòng xoáy đại địa lập tức nuốt hết Giang Trần, bụi đất cao mấy trăm trượng bao phủ toàn trường.
Pháp thân của Giang Trần, bị cuốn vào trong vòng xoáy, tựa như một chiếc thuyền lá nhỏ bị cuốn vào Đại Hải vô biên, nhìn về phía trên hoàn toàn không có khả năng sống sót.
- A!
Bên ngoài, Hoàng Nhi cùng Yến Thanh Tang đều sởn hết cả gai ốc. Nhất là Hoàng Nhi, nội tâm lập tức trầm xuống, như thế giới của mình bỗng nhiên sụp đổ, thân hình mềm nhũn, thiếu chút nữa không đứng vững.
Cũng may Thuấn lão đứng ở phía sau, đỡ lấy Hoàng Nhi, thấp giọng an ủi:
- Hoàng Nhi, không cần lo lắng, nếu như hắn dễ dàng bị đánh bại như vậy, cũng không phải là Giang Trần rồi.
Nói thì nói như thế, nhưng kỳ thật Thuấn lão cũng không có ngọn nguồn gì. Dù sao, cấp bậc chiến đấu kia, coi như là Thuấn lão, cũng xem không hiểu.
Tuy hắn đã là Thiên Vị, nhưng trình độ giao chiến kia, rõ ràng đã vượt qua cấp độ Thiên Vị, ít nhất cũng là Bán Thần.
Nói cách khác, đây là một hồi Bán Thần đọ sức.
Người áo choàng màu rám nắng kia thấy Giang Trần bị vòng xoáy đại địa cuốn vào, trên mặt lộ ra một tia khinh miệt, lắc đầu, tựa hồ lầm bầm lầu bầu.
- Quả nhiên là một tiểu tử càn rỡ thô lỗ, cái gọi là thiên tài Thánh Địa, cũng không quá đáng là thời thế tạo, căn bản không có thực học, nói bốc nói phét, buồn cười.
Hiển nhiên, người áo choàng màu rám nắng đối với vũ kỹ của mình, là rất có lòng tin. Chỉ có tránh thoát vòng xoáy Đại địa, mới có một đường sinh cơ, nếu như không tránh thoát được, bị cuốn vào trong đó, sẽ bị giảo sát thành cặn bã, ở đâu còn có khả năng sống?
Vốn, người áo choàng màu rám nắng kia còn lo lắng chủ tử phân phó, sợ vi phạm ý chí của chủ nhân. Thế nhưng mà thấy Giang Trần không chịu được một kích như thế, liền an tâm.
Loại người trẻ tuổi hư danh nói chơi này, đã giết thì giết. Mặc dù chủ nhân trách tội xuống, có lẽ cũng sẽ không có quá nhiều trách phạt.
Ba người áo choàng khác, cũng âm thầm lắc đầu. Bọn hắn còn tưởng rằng, truyền nhân Thánh Địa kia khẩu khí lớn như vậy, nhất định là có chút thực học. Cho nên, bọn hắn cũng không nghĩ tới, mới chiêu thứ nhất, liền có thể giết chết đối phương.
Thế nhưng mà, hiện tại xem ra, bọn hắn vẫn có chút đánh giá cao truyền nhân của Vĩnh Hằng Thánh Địa a.
Nghĩ tới đây, ánh mắt của mấy người áo choàng trao đổi, đều có chút khinh thị.
Lúc này, khu vực hạch tâm của vòng xoáy, lực hút cường đại giống như đang chậm rãi biến mất, mà bụi mù bốn phía, cũng thời gian dần qua thu nạp lại.
Tình hình, thoáng cái trở nên có chút quỷ dị.
Người áo choàng màu rám nắng đối với tuyệt chiêu của mình, là phi thường tinh tường. Biết rõ vòng xoáy đại địa sẽ có một quá trình biến mất, nhưng quá trình tuyệt đối không phải như thế.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt của người áo choàng màu rám nắng, xuất hiện một tia khác thường.