- Là như thế này, gia tộc đã phái một đám cường giả, đi Vô Tận Lao Ngục, bất quá, giống như gặp một chút phiền toái.
Giang Trần nhướng mày:
- Tựa hồ các ngươi đáp ứng ta ba tháng, thời gian đã qua a. Trong khoảng thời gian này, ta một mực không có đi Yến gia các ngươi, là chờ các ngươi đến báo cáo kết quả công tác. Bây giờ ngươi đến nói, xuất hiện một chút phiền toái? Đây là muốn nói cho ta biết, Yến gia các ngươi không có hoàn thành sao?
Yến Chân Hòe có chút bất đắc dĩ:
- Sự tình ở Vô Tận Lao Ngục, đích thật là khó mà nói. Quá phức tạp. Khi đó gia tộc là cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, nói bốc nói phét lung tung. Ba tháng muốn từ Vô Tận Lao Ngục mang ra hai người, nói dễ vậy sao. Nói không chừng cường giả của gia tộc, tiến vào cũng ra không được.
- Chiếu ngươi nói như vậy, cha mẹ của Hoàng Nhi, cũng không cứu được, phải không?
Ngữ khí của Giang Trần phát lạnh.
- Tự nhiên không phải ý tứ này, gia tộc đã đem hết toàn lực. Ta đến, một là phụng lệnh Tộc trưởng, đến nhờ huynh đài tăng chút kỳ hạn. Thứ hai, là dùng thân phận tư nhân, xin Giang huynh giơ cao đánh khẽ, đại nhân không nhớ tiểu nhân, tha Yến gia một con ngựa. Dùng Hoàng Nhi thiện lương, nàng cũng không hy vọng ngươi chèn ép Yến gia. Dù nàng đã cùng Yến gia cãi nhau trở mặt.
- Điểm này, ngươi ngược lại nói đúng.
Giang Trần nhẹ gật đầu.
- Nếu như không phải cân nhắc đến Hoàng Nhi, Yến gia các ngươi, căn bản không xứng đạt được khoan dung. Chân Hòe huynh, lời này không có ý đắc tội ngươi, chính ngươi cũng tự vấn lòng a.
Sắc mặt của Yến Chân Hòe phát khổ, thở dài:
- Xác thực như thế, ngàn sai vạn sai, đều là Yến gia sai. Sai mở đầu, đằng sau liền liên tục sai. Vốn có cơ hội đúng, lại bị bỏ lỡ. Chỉ có thể nói, cái này không đơn thuần là khuyết điểm của Tộc trưởng, cũng là khuyết điểm của cả Yến gia.
- Kể cả Hoàng Nhi sao?
Giang Trần nhướng mày.
- Không! Hoàng Nhi nàng đúng, nàng ở Nhân loại cương vực gặp ngươi, đây là bước đầu tiên nàng đi vào thông đạo chính xác.
Giang Trần mỉm cười:
- Được rồi, không đề cập tới những chuyện này nữa. Thư thả mấy ngày, cũng không phải là không thể được. Nhưng cụ thể thư thả bao lâu? Không có khả năng một mực thư thả xuống. Nếu như Yến gia các ngươi ngay cả sự tình chuộc tội cũng làm không xong, vậy thì chứng minh, Yến gia các ngươi, đã không có tư cách gì tồn tại ở thần đô rồi. Dù sao, thực lực so với các ngươi càng mạnh hơn nữa, càng trung tâm hơn nữa, có rất nhiều, họ vẫn chờ Thánh Địa đi nâng đỡ!
Yến Chân Hòe không phản bác được, xác thực, hiện tại gia tộc mạnh hơn Yến gia, cũng không ít. Nếu quả thật làm Thánh Địa không thoải mái, để cho Yến gia bọn hắn chuyển địa bàn, cũng chưa chắc không có khả năng.
Nghĩ tới đây, Yến Chân Hòe cũng có chút bất đắc dĩ.
Bỗng nhiên vung tay lên, mấy tráng hán ngoài cửa, lập tức giơ lên từng rương hòm.
- Giang Trần huynh, những cái này đều là Yến gia chúng ta biểu đạt áy náy. Tổng cộng là ba rương. Xin kiểm tra và nhìn một chút.
Yến Chân Hòe lại tặng lễ.
Giang Trần giống như cười mà không phải cười nhìn những vật kia, lại không có dịch bước. Yến gia rõ ràng hối lộ rồi.
Thấy Giang Trần không nhúc nhích, Yến Chân Hòe vỗ tay một cái:
- Mở ra cho Giang công tử nhìn xem.
Ba rương hòm kia lập tức mở ra, bên trong đều là các loại Thiên Linh thạch, tài nguyên, linh dược, các loại tài phú cao đoan...
- Yến gia này, cư nhiên cam lòng như thế?
Trong lòng Giang Trần cũng âm thầm kinh ngạc.
- Giang Trần huynh, ý tứ của Tộc trưởng, là muốn ngươi thư thả ba tháng. Về sau mỗi lùi lại một tháng, liền tự phạt một rương bảo vật. Xem như để Trần thiếu bớt giận.
Giang Trần nhìn lướt qua ba rương hòm, lạnh lùng nói:
- Ba rương này, ta thu. Chỉ dung ba tháng cuối cùng. Ba tháng sau, không cần khiêu chiến độ nhẫn nại của ta. Chỉ một lần này, không có lần sau.
Tuy thò tay không đánh mặt người cười, nhưng trong nội tâm Giang Trần xác thực rất khó chịu. Đến bây giờ Yến gia vẫn không thể cứu cha mẹ của Hoàng Nhi ra, cái này như thế nào để cho Giang Trần không phẫn nộ?
Về phần ba rương đồ vật kia, tuy Giang Trần ưa thích, nhưng cũng không có thể bởi vì ưa thích, liền quên bản tâm của mình.
Cảnh cáo một trận, Giang Trần liền đuổi Yến Chân Hòe đi.
Bất quá, hắn biết, dùng thực lực của mình bây giờ, tự đi Vô Tận Lao Ngục, đến cùng vẫn là kém một chút hỏa hầu. Nếu như đến cuối cùng Yến gia vẫn không cách nào giải quyết, Giang Trần nhất định phải tự thân xuất mã rồi.
- Hi vọng, Yến gia không để cho ta thất vọng.
Thật ra Giang Trần là muốn khoan dung Yến gia, để cho Yến gia có một cơ hội chuộc tội, nhưng nếu như Yến gia thủy chung bắt không được cơ hội này, Giang Trần liền không thể làm gì rồi.
Đuổi Yến Chân Hòe đi, tâm tình càn quét của Giang Trần, cũng giảm bớt đi nhiều.
Nhìn ba rương hòm kia, Yến gia ngược lại là bỏ ra chút tâm tư. Giang Trần vuốt vuốt một hồi, cười nhạt nói:
- Long huynh, muốn lấy cái gì, tự mình động thủ, đừng khách khí với ta.
Long Tiểu Huyền cười hắc hắc:
- Ta liền không khách khí.
Chu Tước Thần Cầm đối với đồ vật cấp bậc này, đã khuyết thiếu động lực, mà hỏi:
- Trần thiếu, ngươi nói Đế cảnh lên tới Thiên Vị, có Thái Nhất Bổ Thiên Đan. Như vậy Thiên Vị trùng kích Thần đạo, chẳng lẽ không có đan dược sao?
Ánh mắt của Giang Trần nhìn Chu Tước Thần Cầm:
- Chu Tước lão ca, ngươi muốn hỏi cái gì?
- Hắc hắc, ta muốn biết, có loại đan dược này hay không?
- Có.
Giang Trần không chút do dự gật đầu.
- Bất quá, ta không nghĩ Thần Uyên Đại Lục có loại nguyên vật liệu này.
- Nguyên vật liệu gì, xem ta nghe nói qua chưa.
Con mắt của Chu Tước Thần Cầm sáng ngời.
- Chu Tước lão ca, ngươi trùng kích Thần đạo, căn bản không cần mượn nhờ đan dược. Tin tưởng ta, chớ suy nghĩ lung tung. Những ngày này, ngươi đã xuất hiện cử chỉ kỳ lạ, đột phá Thần đạo, ngược lại thành tâm ma của ngươi. Chiếu như vậy xuống dưới, đối với tu vi của ngươi là có hại vô ích.
Giang Trần thiện ý nhắc nhở.
Hắn cảm thấy, trong khoảng thời gian này, Chu Tước Thần Cầm rõ ràng không bình tĩnh. Có lẽ, Thần đạo đối với nó mà nói, lực hấp dẫn quá lớn, là chấp niệm cho tới nay của nó.
Một khi chạm đến cơ hội, thời thời khắc khắc đều muốn lấy, dần dà, ngược lại thành Tâm Ma.
Đây cũng không phải là dấu hiệu tốt gì.
Chu Tước Thần Cầm rùng mình, như có điều suy nghĩ.
- Trần thiếu, ngươi thực cảm thấy ta đột phá Thần đạo không có vấn đề sao?
Chu Tước Thần Cầm lại lo lắng hỏi một câu.
- Nếu như ngươi để cho Tâm Ma đả bại, vậy đời này, ngươi cùng Thần đạo vô duyên rồi. Bây giờ Tâm Ma đã xuất hiện, lại không khắc chế, tiêu trừ, tất thành hậu hoạn.
Giang Trần cảnh cáo nói.
Những ngày này, Chu Tước Thần Cầm xác thực thay đổi, bắt đầu có chút thần thần cằn nhằn. Mới đầu Giang Trần không lưu ý, hiện tại xem ra, Chu Tước Thần Cầm xác thực đã bị Tâm Ma quấy nhiễu rồi.
Long Tiểu Huyền cũng là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê:
- Chu Tước lão ca, ngươi khoan hãy nói, chuyện này, ta ủng hộ cách nhìn của Trần thiếu. Gần đây ngươi là có chút ít xao động.