- Cái gì không đúng?
- Rất không đúng, về sự tình của Thiệu Uyên cùng Hoàng Nhi, phi thường không đúng!
Người nọ nhíu mày.
- Chuyện này, có lẽ Hi lão có ấn tượng a?
Yến Vạn Hi tức giận:
- Liên quan gì tới bản Thái Thượng?
- Chẳng lẽ Hi lão đã quên, ngươi từng mang Hoàng Nhi từ Nhân loại cương vực về. Khi đó ngươi không phải nói, Hoàng Nhi ở Nhân loại cương vực, cùng một gia hỏa tên là Giang Trần, như keo như sơn, sinh tử không rời sao? Như thế nào Thiệu Uyên kia vừa xuất hiện, Hoàng Nhi liền phấn đấu quên mình yêu thương nhung nhớ? Bọn hắn tầm đó, căn bản không có bao nhiêu trụ cột cảm tình. Thời điểm ở Yến gia, bọn hắn cũng không có gặp nhau quá nhiều. Dùng tính cách của Hoàng Nhi, sao sẽ vô duyên vô cớ, đi yêu thương nhung nhớ Thiệu Uyên?
Mọi người bị nhắc nhở như vậy, mỗi một cái đều biểu lộ cổ quái, hai mặt nhìn nhau.
Người hiểu rõ Hoàng Nhi, đều nhíu mày.
Mà Yến Vạn Hi, tim cũng không hiểu khẽ nhăn một cái. Hắn đột nhiên nhớ tới một người, nhớ tới người trẻ tuổi quật cường lúc trước.
Người trẻ tuổi kia, lúc ấy tu vi không đáng giá nhắc tới, nhưng lại không hiểu thấu hóa giải thần thức công kích của hắn.
Sự kiện kia, một mực lưu lại dấu vết ở trong nội tâm Yến Vạn Hi, tuy không tính oán hận, nhưng lúc này nhắc lại chuyện xưa, vẫn khiến hắn ẩn ẩn có loại cảm giác khó chịu.
Lúc ấy, Hoàng Nhi còn cảnh cáo hắn, bảo hắn không nên bức bách người trẻ tuổi kia quá đáng, nếu không, một ngày nào đó người tuổi trẻ kia sẽ để cho hắn hối hận.
Lúc ấy, hắn chỉ cười khảy bỏ qua.
Hiện tại xem ra, ở đây tựa hồ có chút không đúng.
Nhớ lại ánh mắt sắc bén, ý chí bất khuất của người trẻ tuổi kia, còn có thần thức bảo hộ thâm bất khả trắc, hết thảy, hiện tại cẩn thận ngẫm lại, tựa hồ rất không đơn giản.
Nhất là tình cảm giữa Hoàng Nhi cùng người trẻ tuổi kia, ánh mắt kia rõ ràng cho thấy là sinh tử không rời.
Không có đạo lý, Hoàng Nhi đột nhiên đối với nam tử khác yêu thương nhung nhớ.
Chẳng lẽ nói...
Toàn thân Yến Vạn Hi bỗng nhiên giật mình, ẩn ẩn tầm đó, có một loại cảm giác cực kỳ không ổn bay lên.
…
Thánh Tổ đại nhân trở về, dù Hạ Hầu gia tộc có một Thần đạo lão tổ, thì tính sao?
Vĩnh Hằng Thần Quốc, chỉ có Thánh Tổ đại nhân, mới thật sự là thủ hộ thần, là đệ nhất cường giả chân chính.
- Tiêu Dao Hầu, giác ngộ a!
Đại Thánh Chủ nói xong, tay nhoáng một cái, một vũ khí như cành liễu, hư không làm phép, lập tức hóa thành vô số vật quấn quanh, phấp phới hư không.
Giờ phút này, Tiêu Dao Hầu tựa như tượng đất, cả người giống như lấy hết linh hồn.
Đối mặt Đại Thánh Chủ công kích, hoàn toàn không có ý tứ phản kháng.
Hiển nhiên, tin tức Giang Trần mang đến, tựa như một cọng rơm rạ cuối cùng đè sập lạc đà, triệt để phá hủy ý chí chiến đấu của Tiêu Dao Hầu.
Một tu sĩ, nếu như ý chí chiến đấu của hắn triệt để biến mất, như vậy chiến đấu liền không còn ý nghĩa.
Vô số vật quấn quanh hóa thành từng chùm tia sáng, không ngừng quấn lấy Tiêu Dao Hầu, trong nháy mắt, liền bao Tiêu Dao Hầu thành một cái bánh chưng.
Ba Đại Thánh Chủ cùng lên, ba đạo công kích không chút do dự oanh vào chỗ hiểm của Tiêu Dao Hầu. Một chiêu tầm đó, liền phá hủy khí phủ của Tiêu Dao Hầu.
Thân hình của Tiêu Dao Hầu, như là ngây ngất đê mê, ngã trên mặt đất, chỉ có thở ra, không có hít vào rồi.
Tiêu Dao Hầu chết, Hạ Hầu gia tộc chống cự, cũng triệt để mất đi ý nghĩa.
Ba Đại Thánh Chủ cũng không động thủ nữa, điều khiển đội ngũ, tiến hành càn quét cuối cùng.
- Đại Thánh Chủ, hiện tại Thần đô lòng người bàng hoàng, công tác càn quét này, không nên quá đà a. Hiện tại nhân tâm của thần đô cần trấn an, không thể lại lửa cháy đổ thêm dầu.
Mấy ngày nay, Giang Trần cũng chú ý thế cục thần đô. Cho nên, hắn đưa ra ý kiến của mình.
Đại Thánh Chủ trầm ngâm nói:
- Chủ lực của Hạ Hầu gia tộc, đại bộ phận đã đền tội. Dư nghiệt còn lại, đã không thể gây ra sóng gió gì. Thế cục của Thần đô, xác thực không nên loạn nữa.
- Truyền hiệu lệnh của bổn tọa, từ ngày hôm nay, thần đô chỉ đuổi giết dư nghiệt của Hạ Hầu gia tộc cùng hoàng thất, không được liên quan đến người khác, không được mở rộng đả kích, càng không được giết lương bốc công! Nếu như có người trái lệnh. Chém!
Vĩnh Hằng Thần Quốc trải qua trận phản loạn này, lòng người bàng hoàng. Hoàn toàn chính xác đã đến lúc nên trấn an. Bằng không thì thần đô căng cứng như dây cung, sẽ đứt gãy.
Hiện tại Thần đô sợ nhất, là Thánh Địa thu về tính sổ.
Hiệu lệnh của Thánh Địa vừa ra, lập tức làm cho phần lớn người ở thần đô ăn thuốc an thần. Chỉ giết dư nghiệt của Hạ Hầu gia tộc cùng hoàng thất, bởi như vậy, đại đa số người vẫn an toàn.
Trấn an tốt thế cục của thần đô, tiếp sau, là sự tình xử lý các thế lực lớn.
Tất cả thế lực lớn, mới đầu đi theo Hạ Hầu gia tộc phản loạn, về sau lại bỏ gian tà theo chính nghĩa, những thế lực này, Thánh Địa đã đáp ứng sẽ không đả kích, còn có thể luận công ban thưởng.
Cho nên, cũng phải trấn an những thế lực này. Hiện tại Vĩnh Hằng Thần Quốc, đã chịu không nỗi một hồi phản loạn cùng rung chuyển mới.
Mà thế lực nguyên bản không đi theo Hạ Hầu gia tộc phản loạn, còn đối kháng Hạ Hầu gia tộc, kiên quyết ủng hộ Thánh Địa, vì Thánh địa tử chiến, tự nhiên là phải gấp bội khen ngợi cùng chống đỡ.
Giang Trần là đệ nhất công thần của lần bình định phản loạn này, Thánh Địa cũng cố ý muốn tài bồi hắn, để cho hắn tiếp xúc với các phương diện. Cho hắn cơ hội xuất đầu lộ diện.
- Thiệu Uyên, bên Yến gia, ngươi cùng bọn họ tình bạn cố tri, sự tình xử lý Yến gia như thế nào, ngươi có ý kiến gì không?
Bây giờ Đại Thánh Chủ đối với Giang Trần là phi thường coi trọng.
Yến gia ở thời khắc cuối cùng, để cho Yến Chân Hòe dẫn theo một nhóm người gia nhập đại quân Thánh Địa, coi như là phát huy chút giá trị.
Bất quá, tư thái ở thời khắc cuối cùng, nói thật, Giang Trần cũng không thấy Yến gia làm có bao nhiêu thông minh.
Nếu như Yến gia sớm phái nhân mã đến, nói không chừng Thánh Địa sẽ nhìn ở trong mắt. Chờ đại cục đã định, lại phái người đến, điều này hiển nhiên đã muộn.
Bất quá, bên Yến gia kia, Giang Trần vẫn phải đi xem.
Rất nhiều sự tình, vẫn cần từ chỗ Yến gia sửa sang lại đầu mối. Ví dụ như, cha mẹ của Hoàng Nhi, những chuyện này phải từ Yến gia hỏi ra tin tức cụ thể.
Sau khi bình định Hạ Hầu gia tộc, ngày hôm sau, Thánh Tổ đại nhân cùng Chu Tước Thần Cầm cũng chiến thắng trở về. Hạ Hầu lão tổ bị hai cường giả vây công, đã triệt để vẫn lạc.
Bất quá, trận chiến này, Thánh Tổ đại nhân cũng không có cùng Chu Tước Thần Cầm cướp chiến lợi phẩm. Thần cách của Hạ Hầu lão tổ, quy Chu Tước Thần Cầm sở hữu.
Đến tận đây, Vĩnh Hằng Thần Quốc phản loạn, là triệt để đại định.
Lần này phản loạn, Hoàng thất của Vĩnh Hằng Thần Quốc bị diệt, Hạ Hầu gia tộc bị diệt, Nhất lưu thế lực khác, hoặc nhiều hoặc ít đều có chút tổn thất.
Có thể nói, Vĩnh Hằng Thần Quốc trải qua trận chiến này, tuyệt đối là nguyên khí đại thương.