Độc Tôn Tam Giới

Chương 3012: Sắp chết đến nơi (1)

Huân lão cũng không có hoài nghi gì, cười nói:

- Thế cục bây giờ, chỉ có thể nói, không quá lạc quan. Tuy hiện tại địa bàn của Thánh Địa bị chiếm lĩnh không ít, người của Thánh Địa, cũng chết không ít. Nhưng mà chủ lực của Thánh Địa, lại không có sụp đổ. Hơn nữa, Thánh Địa dựa vào đại trận phòng ngự, cũng rất khó có thể phá được. Liều mạng, liên minh tổn thất rất lớn, nhưng mà phá hư đại trận, lại phi thường ít.

- Chiếu nói như vậy, liên minh chiến đấu, chẳng phải là lôi sấm to mưa nhỏ?

Giang Trần thăm dò hỏi.

- Cũng không thể nói như vậy, ưu thế lớn nhất của liên minh chúng ta là nhiều người. Người của chúng ta, sẽ càng ngày càng nhiều, mà Thánh Địa chết một người, liền ít đi một cái. Nói sau, chúng ta hao tổn được, Thánh Địa miệng ăn núi lở, dù dựa vào đại trận, cũng chỉ dựa vào nơi hiểm yếu chống lại mà thôi, sớm muộn gì sẽ có một ngày sụp đổ.

Huân lão kia nói đến đây, vỗ vỗ bả vai Giang Trần:

- Lão đệ, hảo hảo cố gắng, ta biết rõ các ngươi là muốn kiến công lập nghiệp, lão phu cam đoan, nơi này, tuyệt đối là cơ hội tốt để các ngươi kiến công lập nghiệp.

Giang Trần gật gật đầu, cười làm lành nói:

- Huân lão, tiểu đệ cả gan lại hỏi một câu, chúng ta ở vùng này phòng ngự, tổng bộ sẽ có chiếu cố sao? Ví dụ như bên chúng ta gặp phải nguy hiểm, sẽ có người lập tức chạy đến tiếp viện chứ?

Huân lão buồn cười:

- Lão đệ, ngươi là suy nghĩ nhiều. Tất cả khu vực phòng thủ lớn nhỏ có trên trăm, nếu như mỗi khu vực đều chiếu cố, gặp được vấn đề phải phái người đến tiếp viện, ở đâu có nhiều nhân thủ như vậy a?

- Nói như vậy, mặc dù chúng ta chiến chết ở chỗ này, người ở phía ngoài, cũng sẽ không biết sao?

- Nếu như các ngươi thời gian dài không cùng bên ngoài liên hệ, vậy thì trên căn bản đã chết trận! Hơn nữa, gặp phải nguy hiểm, các ngươi nhất định sẽ cầu cứu a?

Huân lão kia cười ha ha, hắn cảm thấy, mấy gia hỏa Trụ Quang Tông này, quả thực là đầu óc bã đậu rồi.

Vấn đề nhỏ như vậy, còn phải hỏi sao?

Giang Trần than nhẹ một tiếng:

- Nói như vậy, chúng ta thực chiến chết ở chỗ này, ngoại giới một thời ba khắc, cũng sẽ không biết a.

- Nếu quả thật chiến chết, ngoại giới vẫn sẽ biết. Bởi vì sau khi chiến chết, địch nhân nhất định sẽ phá tan khu vực của ngươi, tiến vào khu vực phòng thủ khác. Bởi như vậy, chỗ ngươi gặp chuyện không may, ngoại giới chẳng phải thanh thanh sở sở sao?


Huân lão càng có chút xem thường bọn người Giang Trần.

- Vậy cũng không nhất định a, vạn nhất người của Thánh Địa, giết một đám xong lại rút về thì sao? Thánh Địa cũng không có khả năng mỗi lần đều dựa theo chúng ta dự đoán an bài a.

Giang Trần phản bác.

- Lão đệ, ngươi cũng đừng lo chuyện này, ngươi còn lo lắng vẫn lạc ở đây, không có người nhặt xác cho ngươi sao? Yên tâm, thực chiến chết ở chỗ này, mỗi đêm cuối tháng, đều có đội ngũ tuần tra dò xét tình huống từng khu vực phòng thủ. Hơn nữa, đại nhân chỉ huy mỗi ngày đều điểm danh người phụ trách khu vực phòng thủ đi phát biểu. Nếu ngươi không có đi, liền đầy đủ nói rõ vấn đề. Đã hiểu chưa?

Huân lão nói đến đây, cũng lắc đầu, hiển nhiên, hắn cảm thấy, mấy gia hỏa Trụ Quang Tông này, quả thực đều là ngu ngốc.

Loại chỉ số thông minh này, cũng dám tới khu vực số 16 phòng thủ?

Huân lão nói xong, cũng không có ý định tiếp tục vô nghĩa với Giang Trần, đạm mạc cười nói:

- Tốt rồi, giao tiếp cũng hoàn thành, nên dặn dò lão phu cũng dặn dò qua. Mấy người các ngươi, toàn lực ứng phó a. Đừng làm chỉ huy đại nhân thất vọng, cũng đừng cho đồng đạo liên minh thất vọng.

Nhưng Giang Trần lại nhếch miệng cười cười:

- Huân lão, ngươi vội vã như vậy làm cái gì?

Sắc mặt Huân lão trầm xuống:

- Đã bàn giao thay quân rồi, ta có thể không vội sao? Ta còn chuẩn bị đi khu vực phòng thủ của ta thị sát a. Như thế nào, ngươi muốn đổi ý? Lão phu có thể nói cho ngươi biết, một khi hoàn thành thay quân, là tuyệt đối không thể đổi ý. Quân lệnh như núi, không phải trò đùa.

Giang Trần đỉnh đạc cười nói:

- Ai nói ta đổi ý? Ta là muốn nói, không phải các ngươi đã chiến chết ở khu vực phòng thủ số 16 sao? Ta sẽ báo cáo cho Thân Vương đại nhân, nói cho lão nhân gia ông ta, mấy vị cường giả của Bắc Cung gia tộc, toàn bộ bỏ mình ở khu vực phòng thủ số 16. Thời điểm chúng ta đuổi tới, đã hài cốt không còn.

Lời vừa nói ra, bọn người Huân lão biến sắc, nhao nhao quát lớn:

- Tiểu tử, ngươi điên rồi sao?

- Xem ra Trụ Quang Tông các ngươi, thật sự là điên rồi.


- Ngươi xác định đầu mình không có bị cửa kẹp chứ?

Những thứ này, hiển nhiên đều bị Giang Trần chọc giận. Bọn hắn thật vất vả chờ đổi ca, ở đâu nguyện ý cùng Giang Trần chít chít méo mó.

Trong đó có một gã đại hán quát:

- Tranh thủ thời gian cút qua một bên cho ta. Đừng tưởng rằng thay quân rồi, nơi này chính là địa bàn của các ngươi. Lão tử muốn giáo huấn các ngươi, chỉ là sự tình phất tay!

Giang Trần nhướng mày, hắn không thích nhất là có người ở trước mặt hắn tự xưng lão tử.

- Chúc Các lão ca, người này ở trước mặt ta tự xưng lão tử, bối phận chẳng phải là leo đến trên đầu ngươi sao? Ngươi nói làm sao bây giờ?

Chu Tước Thần Cầm cười hắc hắc, gật gật đầu:

- Được rồi.

Nói xong, cánh tay nhẹ nhàng nhấc, lòng bàn tay bỗng nhiên toát ra một dây xích lửa, dây xích lửa này, lại có đường vân màu xanh, có chút sáng lên, nhìn về phía trên giống như không có bao nhiêu uy thế.

Người nọ cười rộ lên:

- Như thế nào? Loại lửa chiếu trên nhà xí kia, cũng lấy ra hù dọa người sao?

Chỉ là, sau một khắc, hắn bỗng nhiên cười không nổi rồi.

Bởi vì, dây xích lửa màu xanh kia, trong chớp mắt, tựa như một trận gió, rơi xuống trước mắt của hắn. Thời điểm dây xích đến trước mặt hắn, con ngươi của hắn bỗng nhiên phóng đại vô hạn.

Sau một khắc, dây xích kia đột nhiên mở ra, quấn quanh toàn thân hắn.

Một màn quỷ dị đã xảy ra, huyết nhục của người nọ, thật giống như bỗng nhiên tầm đó, bị tháo nước hết, biến thành một cỗ xương khô.

Mà biểu lộ hung hăng càn quấy kia, còn chưa kịp chuyển biến thành kinh ngạc cùng sợ hãi, cũng đã biến mất.

Hô hấp tầm đó, một khung xương khô héo, thẳng tắp đứng ở trước mắt.

Một màn này, làm cho bọn người Huân lão, mỗi một cái đều sợ tới mức hồn phi phách tán. Đây là có chuyện gì? Một người êm đẹp, bị dây xích kia khẽ quét qua, như thế nào bỗng nhiên tầm đó, liền từ huyết nhục chi thân biến thành xương khô? Cái này cũng không tránh khỏi nghe rợn cả người a.

Bọn hắn cũng nghe qua thần thông lợi hại, nhưng mà thần thông bá đạo như thế, bọn hắn còn là lần đầu tiên bái kiến.

Phải biết rằng, tu luyện tới trình độ như tên kia, có thể nói là phi thường không dễ. Lực phòng ngự, tuyệt đối là kinh người.

Thế nhưng mà, ở đâu nghĩ đến, lực phòng ngự mà hắn vẫn lấy làm tự hào, dưới công kích của người ta, quả thực là một chút phản kháng cũng không có.

Phảng phất đạo hỏa liệm kia, đốt chỉ là một trang giấy, một khúc gỗ.

Đây là tính áp đảo tuyệt đối, căn bản không phải một cấp bậc chiến đấu.