Mặc dù Chu Tước Thần Cầm là Thượng Cổ Thần Cầm, có đôi khi cũng hoài nghi, phải chăng tiềm lực của mình, đã đến cực hạn?
Bất quá, nó hiển nhiên sẽ không tiếp nhận ý nghĩ này.
Với tư cách Thượng Cổ Thần Cầm, tiềm lực của mình, quả quyết không đến mức ở cảnh giới Bán Thần. Nó cảm thấy, mình còn có rất nhiều tiềm lực có thể đào.
Thế nhưng mà, tiềm lực này phải đào móc như thế nào?
Chu Tước Thần Cầm đang mò mẫm. Hiện tại truy cầu lớn nhất của nó, là ở trong vòng Luân Hồi này, chính thức tiến vào cảnh giới Thần đạo.
Một khi bước vào cảnh giới Thần đạo, thời gian Luân Hồi của nó, cơ hồ đạt tới tình trạng khoa trương, cơ hồ có thể nói là Bất Tử Bất Diệt rồi.
Chỉ cần không phải Tam Tai Cửu Kiếp mà Thần Cảnh phải qua, thì không gặp được khốn cục Dương thọ tới gần gì nữa.
Bởi vì cảnh giới Thần đạo, là chân chính cùng Thiên Địa đồng thọ, cùng Nhật Nguyệt đồng huy. Ngoại trừ tai kiếp của Thần đạo ra, cơ hồ không có uy hiếp sinh tử gì.
Trong lúc đó, thần thức của Chu Tước Thần Cầm rung động, đón lấy, ở trong thức hải của nó, đột nhiên như bị đâm vào một cây châm, một đạo lực lượng không hiểu, xâm nhập trong thức hải của nó.
- Ân?
Thần sắc của Chu Tước Thần Cầm biến đổi, thất thanh nói:
- Là Trần thiếu?
Chu Tước Thần Cầm tặng Chu Tước vũ, chỉ cho một người, cái kia chính là Giang Trần. Mà giờ khắc này phản ứng, không thể nghi ngờ là Chu Tước vũ bị thiêu đốt, ở trong thức hải của nó sinh ra cộng minh.
- Không tốt, chẳng lẽ Trần thiếu gặp nguy hiểm?
Từ trước đến nay, Chu Tước nhất tộc và tu sĩ Nhân loại quan hệ không tệ, quan hệ giữa nó với Giang Trần, lại càng không tệ. Huống chi, Giang Trần đối với nó mà nói, coi như là ân nhân cứu mạng.
Chu Tước Thần Cầm là một linh cầm rất giảng nghĩa khí, nó vẫn cảm thấy, mình có thể hoàn thành lần Niết Bàn này, hoàn toàn là nhờ Giang Trần ban tặng.
Cho nên, Chu Tước Thần Cầm đã sớm coi Giang Trần là thân nhân. Giờ phút này phát giác được hắn gặp nguy hiểm, phát giác được Giang Trần bóp nát Chu Tước vũ.
Tự nhiên là vô cùng giật mình.
Ở đâu còn lo lắng tu luyện cùng ngộ đạo? Pháp thân nhoáng một cái, từ trong núi lửa khôn cùng, gào thét mà lên, mang theo một biển lửa, thiêu đốt phiến hư không này thành hải dương Hồng sắc.
Chu Tước Thần Cầm chiếm giữ Thi Tì Địa Ngục Đảo, làm cho vùng biển trăm dặm chung quanh, ít có sinh linh gì dám tiếp cận.
Cho nên, vùng biển chung quanh, ngược lại là rất yên lặng, cũng không có bởi vì khí thế ngập trời của Chu Tước Thần Cầm, mà tạo thành kinh động quá nhiều.
- Tiểu Huyền, Tiểu Huyền...
Ở trong tiếng kêu gào trầm thấp của Chu Tước Thần Cầm, mang theo vài phần dồn dập.
Long Tiểu Huyền cũng tu luyện ở vùng biển quanh đây, theo tu vi của Long Tiểu Huyền tăng lên, khu vực khống chế của nó, cũng không ngừng mở rộng.
Vốn chỉ là hơn mười dặm, mà bây giờ, vùng biển Long Tiểu Huyền ảnh hưởng, đã mở rộng đến vài trăm dặm.
Nghe được Chu Tước Thần Cầm gọi, Long Tiểu Huyền đang tu luyện ở dưới đáy nước, cũng mang theo một đầu sóng trùng thiên, xông ra mặt nước:
- Chu Tước lão ca, có gì phân phó?
Chu Tước Thần Cầm là Thượng Cổ Thần Cầm, theo lý thuyết bối phận lớn hơn Long Tiểu Huyền. Thế nhưng mà chúng đều là huyết mạch của bốn Thần Thú, lẫn nhau tầm đó, đều không muốn dùng bối phận luận giao.
Cho nên, Long Tiểu Huyền cùng Chu Tước Thần Cầm, dứt khoát đồng bối luận giao rồi.
- Tiểu Huyền, đi.
- Đi nơi nào?
Long Tiểu Huyền chưa bao giờ thấy qua Chu Tước Thần Cầm lo lắng, giờ phút này thấy nó thập phần lo lắng, cũng ý thức được có chút không đúng.
- Trần thiếu gặp phiền toái, vừa rồi hắn bóp nát Chu Tước vũ.
Chu Tước Thần Cầm trầm giọng nói.
- Cái gì? Sao hắn không bóp nát Long Lân, cho ta biết một tiếng?
Long Tiểu Huyền kinh hãi.
- Hắn biết rõ hai người chúng ta ở chung, bóp nát một cái là đủ rồi. Cần gì lãng phí?
Long Tiểu Huyền tưởng tượng cũng thế, vội hỏi:
- Chúng ta nhanh tranh thủ thời gian xuất phát. Đúng rồi, Chu Tước lão ca, hiện tại Trần thiếu đại khái ở vị trí nào, cách nơi này có xa lắm không?
- Cụ thể có xa lắm không ta không rõ ràng, vị trí đại khái...
Chu Tước Thần Cầm toàn lực dùng thần thức truy bắt, trong lúc đó, sắc mặt của Chu Tước Thần Cầm hơi động.
- Trần thiếu cách chúng ta rất gần, là ở hải vực này. Đúng rồi, đúng rồi, nhất định là Trần thiếu bị người đuổi giết, mới trốn tới Thi Tì Địa Ngục Đảo!
- Rất gần là gần ra sao? Chúng ta đuổi qua, còn kịp sao?
Long Tiểu Huyền so với Chu Tước Thần Cầm càng lo lắng, hắn và Giang Trần, cũng coi như là chung hoạn nạn rồi.
Giang Trần cũng cơ bản là người thân duy nhất của hắn. Cho nên, đối với Giang Trần, Long Tiểu Huyền là khăng khăng một mực.
- Có lẽ trong phạm vi ba bốn nghìn dặm. Xem ra, lần này Trần thiếu nhất định là rước lấy đại phiền toái.
Chu Tước Thần Cầm cũng lo lắng vội vàng, hắn đồng dạng Long Tiểu Huyền, đều không hy vọng đồng bọn Nhân loại kia vẫn lạc.
Dù sao, thế cục hiện nay, những Thượng Cổ Thần Thú như chúng, muốn sinh tồn được, cũng cực kỳ gian nan. Phải có một đồng bọn Nhân loại, mới có thể để cho chúng ở thế giới này sống càng thêm tự nhiên.
Huống chi, Giang Trần đối với chúng, cũng rất không tệ.
Thần Thú nhất tộc, trên cơ bản đều chú ý có ơn tất báo.
Tốc độ của Chu Tước Thần Cầm đã đến cực hạn, mà Long Tiểu Huyền thì ở trong hải vực bơi qua, trên tốc độ, vậy mà không kém Chu Tước Thần Cầm.
...
Ở khu vực cách Thi Tì Địa Ngục Đảo không đến ba nghìn dặm, tại đây Thủy Thế hung mãnh, sóng mây biến hoá kỳ lạ, hư không loạn lưu trên bầu trời, cũng phi thường hung mãnh.
Tinh Duyên Phi Thuyền của Giang Trần, đã bị người chặn đứng.
Đám người này, cả đám tản ra, hữu ý vô ý, vây quanh Giang Trần ở trung tâm.
- Tiểu tử, trốn a, trốn tiếp a! Sao không trốn nữa? Ngươi không phải rất có gan sao? Không phải tốc độ rất nhanh sao? Ngươi ngược lại chạy cho ta xem!
Ngữ khí của La bang chủ tràn đầy phẫn nộ, lên tiếng khiêu khích.
Bạch Mi lão giả kia còn có chút không yên lòng, hỏi:
- Hiện tại các hạ đã không đường có thể đi, hiện tại, hoặc là ngươi nói cho ta biết thân phận, hoặc là chúng ta trước tiêu diệt ngươi, lại điều tra thân phận.
La bang chủ kia chỉ hận vì cái gì còn nói nhiều như vậy? Một loạt mà lên, tiêu diệt tiểu tử này, thần không biết, quỷ không hay, đây mới là sự tình phải làm.
Giang Trần cười nhạt một tiếng:
- Thân phận của ta, các ngươi còn không xứng biết rõ. Ngược lại là các ngươi, nhìn về phía trên không phải Ngân Kiếm Bang, lại muốn giúp Ngân Kiếm Bang trợ Trụ vi ngược sao?
Ánh mắt của Giang Trần lạnh lùng, đánh giá những cao tầng của Tiểu Thang đảo này. Những cao tầng kia bị ánh mắt sắc bén của hắn quét qua, trong lúc nhất thời thậm chí có loại cảm giác không thể chống đỡ.
- Ngân Kiếm Bang việc ác bất tận, chuyện xấu quá nhiều. Chẳng những các ngươi không ngăn cản, ngược lại trợ Trụ vi ngược. Như thế xem ra, Tiểu Thang đảo các ngươi cùng Ngân Kiếm Bang là một mặt hàng rồi.
- Tiểu tử, thật cuồng!