Độc Tôn Tam Giới

Chương 299: Biện pháp giải quyết trực tiếp nhất 2

Nghe Giang Trần nói như vậy, lão gia tử sâu kín thở dài, khẩu khí vậy mà mang theo vài phần hâm mộ cùng hướng về:

- Tiểu huynh đệ thật sự là may mắn, ngươi kết giao vị tiền bối kia, nhất định là tồn tại phi thường. Đúng rồi, hắn thật sự từng nói qua, Phượng Giao thú này, là Thượng Cổ huyết mạch, là huyết mạch Phượng Hoàng cùng Giao Long tạp giao?

- Đúng.

- Phượng Giao thú này, tầng thứ tối cao có mười hai cánh?

- Trên lý luận là như thế, bất quá kiến thức của hắn cũng chưa chắc là cực hạn. Có lẽ còn có tầng thứ càng cao, ngay cả lão nhân gia ông ta cũng không có tiếp xúc qua? Thế giới to lớn, ai cũng nói không chính xác, đúng không?

Diệp Trọng Lâu sâu sắc chấp nhận, biểu lộ lộ ra hướng về, thở dài:

- Đừng nói tầng thứ càng cao, Phượng Giao thú mười hai cánh kia, huyết mạch có thể tinh thuần bao nhiêu a. Ta cả đời này, có thể gặp được một đầu Phượng Giao thú năm cánh, cũng là phúc duyên lớn lao rồi.

Giang Trần không có nói tiếp, lão gia tử này ngược lại là tự mình hiểu lấy. Hoàn toàn chính xác, Thượng Cổ huyết mạch này, cho dù năm cánh, vậy cũng là một phúc duyên.

Mười hai cánh? Nghĩ cũng đừng nghĩ. Đó là tọa kỵ ngay cả Chư Thiên vị diện cũng có thể ngộ nhưng không thể cầu.

Đến mười hai cánh, kia chính là hình thái mạnh nhất của loại trân thú này, là Vương giả đỉnh cấp, căn bản không phải thực lực thần thông có thể hàng phục.

Diệp Trọng Lâu rất nhanh liền từ trong loại tâm tình hướng về đi ra, cười nói:

- Vừa rồi có hơi chút thất thố, tiểu huynh đệ, dùng cách nhìn của ngươi, con thú này suy nghĩ về tình yêu, vậy nên đối đãi như thế nào?

- Phương thức tốt nhất, đương nhiên là ghép thành đôi cho nó.

Giang Trần cười nói.

- Chỉ là, ta nghĩ, loại Phượng Giao huyết mạch này, chỉ có thể ngộ nhưng không thể cầu. Chờ ngươi tìm được lương phối, chỉ sợ nó đã sớm bạo thể mà vong rồi.

Vẻ mặt Diệp Trọng Lâu buồn khổ, Giang Trần nói đến trong lòng của hắn rồi. Hắn chạy đi đâu tìm mái thú cho Phượng Giao ghép thành đôi.


Thứ này, căn bản là có thể ngộ nhưng không thể cầu.

- Vậy có biện pháp khác hay không?

Diệp Trọng Lâu hỏi.

- Có, trên thực tế, đây cũng là phương pháp xử lý thường dùng nhất.

Trên mặt Giang Trần, bỗng nhiên lộ ra một nụ cười quái dị.

- Cái gì?

- Thiến nó, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.

Giang Trần vừa nói ra, toàn trường một mảnh xôn xao. Ánh mắt Đan Phi hiện lên một tia ngượng ngùng, nhẹ nhàng dậm chân, trên mặt ửng đỏ.

Giang Trần này, thật đúng là ngữ không kinh người thề không bỏ qua. Thiến nó! Cái này... này có thể gọi biện pháp thông thường? Đây quả thực là vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn a!

Vẻ mặt Diệp Trọng Lâu cười khổ:

- Cái này... Không phải nói đùa chứ?

Giang Trần nghiêm mặt nói:

- Ở đâu là nói đùa. Trên thực tế, Phượng Giao thú, vẫn luôn là âm thịnh dương suy. Nếu như Diệp thái phó ngài lấy được là một con mái thú, đào tạo lên, tiền đồ có thể nói phi thường rộng lớn. Nhưng mà, con đực Phượng Giao thú, vẫn luôn là vì con mái thú phục vụ, thậm chí là dùng để hi sinh. Bình thường, sau khi giao phối, huyết mạch tinh hoa trong cơ thể nó, đều bị con mái hấp thu hầu như không còn, sau khi chết, con mái sẽ ăn huyết nhục thú đực, sinh sôi nảy nở đời sau, như thế sinh sôi không ngừng. Phượng Giao thú vừa ra đời, là thư hay hùng, liền quyết định lấy vận mệnh của bọn nó.

Một trận giải thích xuống, ngay cả Diệp Đại, cũng có chút dao động. Hắn rất muốn tìm sơ hở của Giang Trần, thế nhưng mà hắn tìm tới tìm lui, lại phát hiện căn bản không có sơ hở.

Nếu như đổi lại Diệp Đại hắn đi lên, có thể biên ra lời nói dối lưu loát như vậy sao? Có thể biên ra lí do thoái thác không hề sơ hở sao? Hiển nhiên không có khả năng!

- Chẳng lẽ, tiểu tử này thật đi vận khí cứt chó gì? Kết giao được kỳ nhân? Đã nhận được kỳ nhân kia chỉ điểm? Để cho hắn ở trước mặt Thái Phó đại nhân, đại xuất danh tiếng? Cái này... vận khí của tiểu tử này, không khỏi tốt nghịch thiên a?


Trong nội tâm Diệp Đại phiền muộn muốn chết, đồng thời đối với vận khí cứt chó của Giang Trần, cũng ghen ghét muốn nổi giận.

Đừng nói Diệp Đại, những người khác nghĩ, cũng là không sai biệt lắm. Bọn hắn giờ phút này, đã tìm không thấy bất cứ chứng cớ gì đến nghi vấn Giang Trần.

Cho nên, bọn hắn cũng âm thầm cảm thấy phiền muộn, vì cái gì gặp gỡ thần kỳ như thế, không rơi đến trên đầu bọn hắn? Lại rơi đến trên người Giang Trần?

Một chư hầu đệ tử của Đông Phương Vương Quốc, hắn ở đâu xứng loại kỳ ngộ này?

Cả đám đều nghĩ, nếu kỳ ngộ này rơi xuống trên đầu ta, dùng thân phận địa vị của ta ở Thiên Quế Vương Quốc, nhất định có thể phát huy tác dụng càng lớn, đạt được phát triển càng rộng lớn a?

Đáng tiếc, hảo hảo một cọc kỳ ngộ, lại rơi vào trên người tiểu nhân vật như Giang Trần loại, thật đáng tiếc.

Trên mặt Diệp thái phó mang theo vài phần cười khổ:

- Nói như vậy, lão phu đạt được Phượng Giao thú đực, cuối cùng là công dã tràng?

- Cũng không phải, thiến nó, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã. Trên thực tế, rất nhiều người bồi dưỡng Phượng Giao, đều là giống đực, con mái Phượng Giao thú, rất ít. Đạt được một con, đây tuyệt đối là thiên đại phúc duyên. Mà thú đực Phượng Giao, dùng đi giao phối, thì là hẳn phải chết; nếu không giao phối, thiến đào tạo, tuy không giống con mái, nhưng vẫn có thể để cho huyết mạch của nó tiến hóa. Đây là kinh nghiệm thực tiễn do vô số tổ tiên đúc kết, lục lọi ra.

Diệp Trọng Lâu thở dài:

- Quả nhiên là có chí không ở lớn tuổi. Nghe buổi nói chuyện này, thắng đọc sách trăm năm a. Giang Trần, lão phu thụ giáo.

Lão gia tử lời này vừa ra, lại dẫn tới phía dưới một trận ngạc nhiên. Đây là lời lão gia tử nói sao? Lão gia tử, vậy mà dùng thái độ như một học sinh, hướng Giang Trần nói lời cảm tạ?

Cái này... Đây quả thực là văn sở vị văn.

- Giang Trần, xưa nay lão phu không thích thiếu người nhân tình. Trước kia lão phu hứa, lập tức có hiệu lực. Đan Phi, đi, đem lễ vật ta chuẩn bị ra, tặng Giang Trần tiểu huynh đệ, xem như thù lao.

- Giang Trần, ngươi còn có thể nói một yêu cầu, lão phu thiếu nợ ngươi một nhân tình, mặc kệ ngươi nói yêu cầu gì, ở trong Thiên Quế Vương Quốc, lão phu có thể giúp ngươi thực hiện.

Đan Phi mỉm cười, trong con ngươi hiện lên một tia hào quang, liếc nhìn Giang Trần, quay người đi vào trong.

Người phía dưới, mỗi một cái đều hâm mộ nuốt nước miếng.

Giang Trần này, lừa dối một trận như vậy, liền thuyết phục lão gia tử? Liền thực hiện lời hứa? Cái này đúng hay sai, còn không có nghiệm chứng đây này!

Giang Trần cũng cười cười:

- Lão gia tử, ngươi không nghiệm chứng thoáng một phát, vạn nhất ta lừa gạt thì sao?

- Ha ha, một thiếu niên, nếu như có thể biên ra nhiều lời nói dối hoàn mỹ đến như vậy, đó cũng là rất giỏi. Coi như ngươi lừa gạt lão phu, lão phu cũng cam tâm nhận thua. Người sống càng già, cơ hội bị lừa lại càng ít. Giang Trần, mặc kệ ngươi có phải lừa gạt lão phu hay không, ngươi cũng đã thành công.