Yến gia tộc trưởng tại Đại Thánh Chủ trước mặt, nào dám chống đối.
Ngập ngừng nói:
- Đại Thánh Chủ, Yến mỗ ta chỉ biết là, một nữ không thể gả hai lần. Yến Thanh Hoàng kia, đã hứa cho Hạ Hầu gia tộc làm lô đỉnh luyện công, để cho Yến gia ta quỵt nợ, lại quá khó xử ta rồi.
Đại Thánh Chủ đạm mạc cười cười:
- Những lời nói nhảm này, cũng không cần nói. Ở Bổ Thiên Thịnh Hội, sự tình của Yến Thanh Hoàng đã nói đủ tinh tường. Ngươi nhắc lại, là có mất trình độ.
Giang Trần cũng cười lạnh liên tục:
- Đa tạ Đại Thánh Chủ chủ trì công đạo, chỉ là, cùng Yến gia là không cần nhiều lời. Lúc trước, Yến Vạn Quân trưởng lão đã đồng ý qua việc này. Hoàng Nhi là hậu bối dòng chính của lão nhân gia ông ta, nàng quy túc, do tổ phụ của nàng định, cũng hợp tình hợp lý. Người khác, có tư cách gì quyết định Hoàng Nhi quy túc?
Giang Trần dứt khoát đem Hoàng Nhi cùng Yến gia bỏ qua một bên, hoàn toàn không cho Yến gia tộc trưởng cơ hội gì.
Yến gia tộc trưởng tức giận đến toàn thân khẽ run, lại hết lần này tới lần khác không thể làm gì.
Có biện pháp nào đây? Có Đại Thánh Chủ làm chỗ dựa, hắn với tư cách Yến gia tộc trưởng, muốn nói công nhiên chống đối Đại Thánh Chủ, đối kháng Vĩnh Hằng Thánh Địa, đó là tuyệt đối không có khả năng.
Dù có Hạ Hầu gia tộc làm chỗ dựa, Yến gia hắn cũng sẽ không làm như vậy. Đấu tranh anh dũng, đó là làm bia đỡ đạn. Yến gia tộc trưởng không có hứng thú này.
Cho nên, Yến gia tộc trưởng dứt khoát nói:
- Yến gia ta gia môn bất hạnh, Yến Vạn Quân phản bội gia tộc, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Người nhất mạch của hắn, tự nhiên cũng khai trừ ra Yến gia. Từ nay về sau, sự tình của Yến Thanh Hoàng, Yến gia ta không hỏi qua, cũng không muốn quản. Nàng chỉ là một giang hồ nữ tử bình thường, cùng Yến gia chúng ta không có vấn đề gì.
Yến gia tộc trưởng này cũng là người thông minh, gặp chuyện không thể làm, dứt khoát không để ý tới, thoáng cái bỏ Yến gia ra.
Bên Hạ Hầu gia tộc, không ít thiên tài tuổi trẻ lòng đầy căm phẫn. Hiển nhiên, bọn hắn cảm thấy tình cảnh này, là Thiệu Uyên đang vẽ mặt.
Tuy Hạ Hầu Tông chết rồi, thế nhưng mà Yến gia Hoàng Nhi tiểu thư, cứ như vậy bị cướp đi? Người đi trà lạnh? Loại sự tình này, tuyệt đối không cho phép phát sinh!
- Thiệu Uyên, coi như ngươi là luận kiếm quán quân, cũng không tránh khỏi quá ngông cuồng rồi! Yến Thanh Hoàng đã sớm hứa cho Hạ Hầu gia tộc chúng ta, ngươi đây là hoành đao đoạt ái, không hợp quy củ!
- Đừng làm sai a, hứa với các ngươi là Yến gia tộc trưởng, không phải Yến Thanh Hoàng hứa với các ngươi. Hiện tại Yến gia tộc trưởng đã công khai tuyên bố, Yến Thanh Hoàng cùng Yến gia bọn họ không quan hệ. Cho nên, lời hứa của Yến gia tộc trưởng, cùng Yến Thanh Hoàng lại có quan hệ gì? Các ngươi muốn tìm người, tìm Yến gia tộc trưởng đòi đi.
Giang Trần cười lạnh, muốn đánh nhau liền đánh nhau, muốn biện luận liền biện luận, mặc kệ đối phương dùng văn hay võ, hắn đều không sợ.
Tà Ác Kim Nhãn lạnh lùng quét qua:
- Trẻ tuổi của Hạ Hầu gia tộc ác ngươi có ai không phục? Có thể đi lên chỉ giáo. Nếu như đều không phục, có thể cùng nhau đi lên chỉ giáo.
Cùng nhau đi lên chỉ giáo, cái này là cho phép đối phương quần ẩu a.
Thế nhưng mà, bên Hạ Hầu gia tộc kia, lại hai mặt nhìn nhau. Hạ Hầu gia tộc thiên tài là rất nhiều, thế nhưng mà những năm này, chết cũng không ít.
Không nói cái khác, chết ở trong tay Giang Trần, thì có Hạ Hầu Kinh, Hạ Hầu Hi, cùng với một người cường đại nhất Hạ Hầu Tông!
Nhục nhã, cái này thật sự là quá nhục nhã rồi.
Thế nhưng mà, những thiên tài của Hạ Hầu gia tộc, mắt to trừng đôi mắt nhỏ, lại không có dũng khí khiêu chiến.
Hạ Hầu Tông cũng không được, bọn hắn đi lên, còn có tác dụng sao?
Nhìn phương thức chiến đấu của Thiệu Uyên, nếu như đánh không thắng hắn, căn bản không phải dựa vào nhiều người có thể thắng được.
Bởi như vậy, Vĩnh Hằng Thần Quốc thiên tài luận kiếm, liền ở trong không khí mấy gia sung sướng mấy gia buồn, tuyên cáo chấm dứt, rơi xuống màn che.
Vĩnh Hằng Thánh Địa ngược lại không tính là đại hoạch toàn thắng, nhưng ít ra quán quân vẫn còn ở chỗ Vĩnh Hằng Thánh Địa.
Mà thế lực khác, có thoả mãn đối với thành tích, cũng có tâm tư không thoải mái.
Đương nhiên, ở trong tất cả thế lực lớn, mất hứng nhất, tự nhiên thuộc về Hạ Hầu gia tộc rồi. Lần luận kiếm này, Hạ Hầu gia tộc vốn ý định đại hoạch toàn thắng.
Thế nhưng mà bọn hắn thu hoạch, lại dị thường thất bại.
Lần luận kiếm này chấm dứt, về nội dung luận kiếm, kết quả luận kiếm, cũng lan truyền nhanh chóng, bắt đầu lan tràn khắp Thần Quốc.
Rất nhanh, toàn bộ Vĩnh Hằng Thần Quốc đều biết, một thiên tài của Vĩnh Hằng Thánh Địa tên là Thiệu Uyên, ngang trời xuất thế, dưới tình huống mọi người nhìn không tốt, bắn ra sức chiến đấu kinh người, áp chế Hạ Hầu Tông, cuối cùng thậm chí chém giết Hạ Hầu Tông, dùng xu thế hắc mã, đoạt lấy quán quân.
Bởi như vậy, trước đây người chưa từng nghe nói qua Thiệu Uyên, hôm nay cũng triệt để nghe nói. Tất cả mọi người nhớ kỹ cái danh tự truyền kỳ này, bắt đầu điên cuồng nghe ngóng tin tức.
Càng đào móc, mọi người càng nhìn thấy mà giật mình. Không thể tưởng được, Vĩnh Hằng Thánh Địa thậm chí có thiên tài như vậy, chẳng những ở Bổ Thiên Thịnh Hội đánh bại Bách Hoa Thần Quốc Thiên Vị Đan Tôn Thạch Huyền đại sư, ở phương diện võ đạo, càng là áp chế Hạ Hầu Tông, chém giết Hạ Hầu Tông.
Đan Vũ song tuyệt, khỏa Tân Tinh của Tu Luyện Giới, xu thế quật khởi đã không thể ngăn cản.
Trong lúc nhất thời, cái tên Thiệu Uyên này, thành chủ đề sốt dẻo nhất của toàn bộ Thần Quốc. Về trận chiến giữa hắn và Hạ Hầu Tông, thì bị truyền như có thật, đặc sắc lộ ra.
Về phần cách chân tướng có bao nhiêu, không ít người căn bản không thèm để ý. Bọn hắn muốn nghe, là loại câu chuyện có chứa huyền bí sắc thái này.
Giang Trần đắc thắng trở về, toàn bộ Thánh Địa cũng lâm vào hoan hô. Từ khi Giang Trần đánh bại Hạ Hầu Tông, chém giết Hạ Hầu Tông, bên trong Thánh Địa liền nhấc lên triều dâng.
Cho dù là những người chưa bao giờ quan tâm ngoại giới của Thánh Địa, cũng cảm thấy phấn chấn. Dù sao, tên tuổi của Hạ Hầu Tông quá lớn.
Thần thoại vô địch của Hạ Hầu Tông ở trong trẻ tuổi, một mực không thể phá vỡ.
Còn lần này, rốt cục bị thiên tài của Thánh Địa phá hủy. Tự nhiên, mọi người đều không thể không đối với Giang Trần lau mắt mà nhìn.
Giang Trần trở lại Thánh Địa, hưởng thụ lấy đãi ngộ của anh hùng.
Giang Trần lại không thèm để ý những chuyện này, cũng vô tâm với các loại chúc mừng, giờ phút này, hắn chỉ muốn sớm một chút trở lại động phủ, cùng Hoàng Nhi, Lăng Bích Nhi cộng đồng chia xẻ vui sướng.
Hạ Hầu Tông chết rồi, Tâm Ma của Hoàng Nhi, cũng chẳng khác nào triệt để biến mất.
- Hoàng Nhi!
Giang Trần còn cách thật xa, liền chứng kiến Hoàng Nhi ở cửa động phủ. Hai thân ảnh bay nhào về đối phương, ôm nhau, tựa như nam châm hấp dẫn, căn bản không cách nào tách ra.
- Trần ca, Hoàng Nhi thật hạnh phúc.
Nước mắt hạnh phúc, lại lần nữa đầy tràn hốc mắt của Hoàng Nhi. Các loại chuyện cũ, ở trong đầu Hoàng Nhi, một bức một bức hiển hiệ