Loại lôi đài tỷ thí này, không có chút thiếp thân pháp bảo, xác thực là chịu thiệt.
Nộ Giao tinh hồn điên cuồng kia, ở trong hư không không ngừng tố hình, bốc lên, rít gào, cũng không ngừng tăng cao, không ngừng khuếch tán ra.
Trong lúc nhất thời, gió nổi mây phun, Thiên Địa biến sắc.
Mà lúc này đây, Thẩm Phiên kia ngược lại trấn định rồi. Nộ Giao Chi Tiên trong tay hắn, ngược lại không hề vung vẩy, miệng nói lẩm bẩm:
- Không gì làm không được Nộ Giao tinh hồn, đến thế giới cuối cùng, thôn phệ linh hồn tội ác kia a! Đi, đi, đi!
Lúc Thẩm Phiên nói lẩm bẩm, bên kia lôi đài, thân ảnh của Giang Trần bỗng nhiên nhàn nhã xuất hiện. Giang Trần khoanh chân mà ngồi, ngồi ở trên biên giới lôi đài, thần thái khoan thai.
- Thẩm Phiên, vừa rồi ta cũng ngủ gật rồi, ngươi chỉ có chút bổn sự ấy sao? Giống như, cũng chỉ có thể ru ngủ ta a.
Ngữ khí của Giang Trần mang theo vài phần trào phúng.
Thẩm Phiên đột nhiên biến sắc, dù hắn biết rõ đối thủ là cố ý chọc giận mình, nhưng mà nghe ngôn ngữ châm chọc kia, Thẩm Phiên vẫn có loại cảm giác thổ huyết.
- Tiểu tử, sắp chết đến nơi, còn chưa giác ngộ.
Ngữ khí của Thẩm Phiên vô cùng âm trầm, Nộ Giao tinh hồn kia, cũng ở thời khắc này, ngưng tụ đến trạng thái cực hạn, Nộ Giao kim sắc, dài khoảng chừng hơn mười trượng, xoay quanh hư không, khí thế rộng rãi, đằng đằng sát khí, tràn đầy khí tức khát máu của Nộ Giao nhất tộc.
Giang Trần ngẩng đầu nhìn lên trời, thần sắc khoan thai:
- Một đầu Nộ Giao nho nhỏ, còn chỉ là hồn phách, không có thân thể. Thẩm Phiên, cái này là đòn sát thủ của ngươi sao?
Ngữ khí của Giang Trần khinh thường, không chút nào che dấu.
Thẩm Phiên cả giận nói:
- Tiểu tử, nói mạnh miệng Thẩm mỗ đã nghe đủ rồi. Nộ Giao tinh hồn, sẽ cắn nuốt sạch hết thảy, kể cả nhục thể của ngươi, máu tươi của ngươi, thần hồn của ngươi! Tánh mạng của ngươi, sẽ trở thành lương thực cho Nộ Giao Chi Tiên!
- Vậy sao?
Giang Trần lạnh lùng cười cười.
Đột nhiên, khí thế toàn thân của hắn, cũng điên cuồng phóng đại, từng đạo khí lưu kim sắc mãnh liệt mà ra. Đột nhiên, quanh thân Giang Trần, vô số khí tức sát phạt, hình thành hải dương màu vàng, ẩn ẩn đối với Thủy Thế mãnh liệt kia, hình thành một loại áp chế.
Mà giờ khắc này, bờ môi của Giang Trần, cũng hơi hấp động. Ở quanh thân hắn, cũng có ký tự Thượng Cổ thần bí, đang điên cuồng khởi động.
Sau một khắc, bỗng nhiên Giang Trần ngửa mặt lên trời thét dài, phát ra từng tiếng kêu gào chói tai.
Tiếng ngâm đan xen, Thiên Địa lại lần nữa biến sắc, cát bay đá chạy, gió nổi mây phun.
Thần thông, Long ngâm!
Nộ Giao tinh hồn, cũng bị tiếng ngâm kia chọc giận, ngửa mặt lên trời ngạo khiếu một tiếng, Nộ Giao tinh hồn kia hóa thành một đoàn hào quang, trực tiếp mang tất cả mà xuống, móng vuốt mở ra, muốn tới trảo Giang Trần.
Giang Trần dữ tợn cười một tiếng:
- Nghiệt súc, dám can đảm vô lễ?
Long tộc huyết mạch, ở thời khắc này, thúc dục tới cực điểm. Đồng thời, sau lưng Giang Trần có một đạo Chân Long Pháp Tướng, như là thác nước ngược dòng, mang tất cả mà lên.
Vô số kim quang, hội tụ thành một đạo Thăng Long ngược dòng, hình thành Chân Long Pháp Tướng đáng sợ, tràn ngập nộ khí, tràn ngập bá khí, nghênh hướng Nộ Giao tinh hồn.
Lúc này, một màn quỷ dị đã xảy ra. Nộ Giao tinh hồn vốn còn giương nanh múa vuốt, đột nhiên giống như bị nhéo yết hầu, im bặt mà dừng.
Sau một khắc, Nộ Giao tinh hồn phảng phất gặp được sự tình đáng sợ nhất trên thế giới, quang mang màu vàng chất chứa ở dưới Nộ Giao tinh hồn cũng lạnh run.
Hoàn toàn không có khí chất thôn phệ Thiên Địa như lúc trước.
Một màn này, làm cho tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm. Ngay cả người đối với Giang Trần rất lạc quan, cũng không nghĩ tới, sau khi Nộ Giao tinh hồn xuất hiện, lại có thể xuất hiện xoay ngược như thế.
Ngay cả Đại Thánh Chủ kiến thức rộng rãi, ánh mắt vốn có chút đen tối, cũng bỗng nhiên sáng ngời.
Chân Long Pháp Tướng? Long ngâm?
Đại Thánh Chủ như thế nào nhìn không ra huyền ảo bên trong? Nhìn Nộ Giao tinh hồn hoảng sợ thành bộ dáng kia? Dưới đời này có cái gì, có thể làm cho Nộ Giao nhất tộc cũng cảm thấy sợ hãi?
Rất rõ ràng, là tổ tiên của Nộ Giao, Long tộc chính thức, loại huyết mạch cao quý, thuần khiết kia.
Mà Long ngâm, Chân Long Pháp Tướng kia, rõ ràng là biểu tượng của Chân Long nhất tộc. Nộ Giao kia ở trước mặt bổn nguyên huyết mạch của mình, bản năng sẽ có một loại sợ hãi tự nhiên.
Bởi như vậy, Nộ Giao tinh hồn bỗng nhiên tầm đó xuất hiện biến cố thật lớn, cũng không khó lý giải rồi.
Thế nhưng mà, Đại Thánh Chủ có thể lý giải, nhưng rất nhiều gia hỏa kiến thức không cao, ngộ tính không được, trong lúc nhất thời lại không rõ ý tưởng, chứng kiến một màn quỷ dị kia, tự nhiên là trợn mắt há hốc mồm.
Nộ Giao tinh hồn, có thể nói là thủ đoạn mạnh nhất của Thẩm Phiên, một khi Nộ Giao tinh hồn mất đi hiệu lực, kiêu ngạo trong nội tâm Thẩm Phiên, rốt cục xuất hiện dao động.
Dưới lôi đài, cũng truyền đến từng thanh âm sợ hãi thán phục.
- Các ngươi thấy rõ ràng chưa? Đó là cái gì?
- Hình như là Chân Long Pháp Tướng a.
- Thiệu Uyên này, là Long tộc huyết mạch sao? Hắn vậy mà có thể thi triển Chân Long huyết mạch?
- Chân Long huyết mạch? Đây chính là huyết mạch nhất đẳng trong thiên hạ a. Vạn Uyên đảo chúng ta, giống như không có xuất hiện qua Chân Long huyết mạch thuần khiết gì?
- Không có, không có... Ngược lại là xuất hiện một ít Long tộc huyết mạch, nhưng huyết mạch đều pha loãng, hoặc là không quá thuần khiết.
- Quá khoa trương, không thể tưởng được Thiệu Uyên này dĩ nhiên là Chân Long huyết mạch, quá khoa trương!
- Thánh Địa cuối cùng là Thánh Địa, năng lực đào móc thiên tài của bọn hắn, xác thực quá mạnh, để cho người không thể không bội phục a.
- Thánh Địa khống chế Vĩnh Hằng Thần Quốc nhiều năm như vậy, đích thật là có đạo lý.
- Nộ Giao tinh hồn cũng không có hiệu quả, xem ra, chỉ sợ Thẩm Phiên cũng trở mình không ra bịp bợm gì rồi.
Hạ Hầu Tông sớm đã xong chiến đấu, thần thái lại lạnh nhạt, nhìn hết thảy biến hóa trên lôi đài, mặt không biểu tình.
- Ca, xem ra Thiệu Uyên này là che giấu thực lực a.
Ngữ khí của Hạ Hầu Anh có chút phức tạp.
- Hừ, ta ngược lại hi vọng hắn còn có thể che dấu thêm nữa. Bằng không thì sẽ để cho ta thất vọng rồi.
Hạ Hầu Tông một bộ lão tử đệ nhất thiên hạ nói.
- Ca là đệ nhất thiên hạ, Thiệu Uyên này, hắn cũng chỉ có chút tiểu thông minh. Ca, ngươi nhất định phải hung hăng đánh bại hắn, đả kích hắn, để cho hắn không xuống lôi đài được!
- Ngươi cứ chờ xem kịch vui a.
Hạ Hầu Tông đạm mạc nói.
Bên hoàng thất, Hoàng đế bệ hạ cũng hơi nhíu mày, hiển nhiên, một màn phát sinh trước mắt, cũng không ở trong dự đoán của hắn.
- Bệ hạ, không thể tưởng được, Thiệu Uyên kia, dĩ nhiên là Chân Long huyết mạch? Nộ Giao tinh hồn gặp phải Chân Long huyết mạch, trời sinh liền yếu ba phần rồi.
Hoàng đế bệ hạ than nhẹ một tiếng:
- Thiệu Uyên này, xem ra chúng ta là thực đánh giá thấp hắn rồi.
- Vậy hãy để cho hắn ở vòng tiếp theo đụng Hạ Hầu Tông đi.
Đại nội tổng quản kia đè nặng yết hầu nói.