Bách Hoa thánh địa căn bản không chịu nổi tổn thất khi mất đi Thạch Huyền. Loại tổn thất này một khi xuất hiện, Bách Hoa thánh địa tuy rằng không tới mức chịu ảnh hưởng, nhưng mà bố cục ở phương diện đan đạo, nhất định sẽ xuất hiện ảnh hưởng cực lớn.
Dường như Giang Trần không chút ngoài ý muốn nào với chuyện này, thậm chí còn trong dự liệu của hắn.
Hắn mỉm cười, nói:
- Thạch Huyền, thiên địa thệ ước ngươi cũng biết rồi đó. Cho dù ngươi để cho bọn chúng làm náo loạn, Thiên đạo sáng tỏ, ngươi đừng mong có tâm lý may mắn nào.
Thạch Huyền tức giận tới mức toàn thân run rẩy, những năm gần đây, hắn quả thực không có bị đối thủ nhục nhã qua như vậy. Từ trước cho tới nay, đều là hắn đi nhục nhã người khác, thỏa thích hưởng thụ bộ dáng đối thủ bị mình làm cho sụp đổ.
Nhưng mà hôm nay báo ứng tới quá nhanh.
Loại đãi ngộ trước kia thuộc về địch nhân của hắn, hiện tại lại mang tới cho hắn nhấm nháp. Loại đắng chát, loại tuyệt vọng, giờ phút này Thạch Huyền hoàn toàn cảm nhận được.
Ánh mắt của tất cả mọi người ở hiện trường đều có chút ý vị thâm trường nhìn qua Thạch Huyền. Những ánh mắt này cũng đều tràn ngập thâm ý. Có người hả hê, có người bồi hồi thở dài, cũng có người cảm thấy tiếc hận thay cho Thạch Huyền. Đương nhiên cũng có người bỏ đá xuống giếng.
- Thạch Huyền đạo hữu, nguyện đánh cuộc thì nên nguyện chịu thua. Đây là quy củ bất thành văn bao nhiêu năm qua trong giới đan đạo chúng ta. CHứ đừng nói là ngươi có thiên địa thệ ước ước thúc.
- Đúng vậy, đạo hữu đừng có nghĩ không thông như vậy. Vạn nhất thiên địa pháp tắc cảm ứng được, đánh xuống lôi phật, vậy sẽ phiền phức lớn.
Vi phạm thiên địa thệ ước, bị thiên địa cân nhắc phán quyết cũng không phải là chưa từng có qua. Loại tình huống này, hiển nhiên Thạch Huyền không dám tùy nếm thử.
Mà người trung niên của Bách Hoa thánh địa kia lúc này nước bọt tung bay.
Tử Xa Mân cau mày nói:
- Đủ rồi.
- Thạch Huyền, nếu như ngơi thua không nổi thì trực tiếp nói rõ, loại tiểu nhân nhảy nhót này nên bảo hắn sớm câm miệng đi. Các ngươi không thấy mất mặt. Chúng ta cũng cảm thấy mất mặt, xấu hổ thay cho Bách Hoa thánh địa các ngươi.
Lúc trước Tử Mục trưởng lão thua bởi Thạch Huyền, tuy rằng cũng giận tới mức cơ hồ nổi giận, nhưng không có bất kỳ ý định đổi ý nào.
Mà bây giờ Thạch Huyền thua, lại không chịu sảng khoái thừa nhận. Người xem náo nhiệt khắp thiên hạ này sao có thể chấp nhận được.
Dù sao tất cả mọi người vẫn cảm thấy lần đánh cuộc này quang minh chính đại, không tồn tại bất kỳ hiện tượng ăn gian nào. Cho nên bọn họ đối với việc giữ gìn sự công bằng trong thi đấu vô cùng nguyện ý đi làm.
Trong lúc nhất thời có vô số người khiển trách Thạch Huyền. Cũng có một ít người khuyên giải.
Nhưng mà tâm lý mọi người đều rất rõ ràng, đây là đối thủ truyền kiếp. Lúc trước Tử Mục trưởng lão thua trong tay Thạch Huyền, mà bây giờ cục diện hiển nhiên rất rõ ràng.
Nếu như Thạch Huyền quịt nợ, vậy chẳng khác nào là vũ nhục chỉ số thông minh của mọi người. Thậm chí là đối với quy tắc của thế giới đan đạo cũng không tôn trojgn.
Nguyện đánh cuộc thì nguyện chịu thua. Đây là tinh thần đan đạo cơ bản nhất.
Trong lòng Thạch Huyền cũng vô cùng hối hận, hắn hối hận vì sao mình không khống chế được tham niệm. Tại sao phải ham Thái Nhất bổ thiên đan kia, bị đối phương từng bước một dẫn vào vũng bùn?
Hắn hối hận, hối hận vì sao mình lại đồng ý tiền đặt cược khoa trương của hắn. Hi sinh tự do cả đời mình, đi làm đan nô cho đối phương.
Nếu như trước đó hắn đổi ý, hoàn toàn có thể nói đây là một khoản tiền đặt cược khoa trương. Tiền đặt cược của song phương không ngang hàng. Thế nhưng mà lúc ấy hắn hết lần này tới lần khác kiêu ngạo, hết lần này tới lần khác tự tin, cái gì cũng không nói.
Hiện tại hắn muốn nói thì đã muộn rồi.
Lúc này nếu như mở miệng hủy bỏ kết quả, hiển nhiên không có bất kỳ tính khả thi nào.
Trong lúc nhất thời trong lòng Thạch Huyền tràn ngập hối hận. Nếu như lúc trước hắn đồng ý với điều kiện đầu tiên của đối phương, để cho mình thừa nhận lúc trước thi đấu với Tử Mục trưởng lão là ăn gian.
Tiền đặt cược này không ngờ lại so với trước đó còn lớn hơn rất nhiều.
Hiện tại Thạch Huyền đã không cân nhắc tới vấn đề mặt mũi, mà ngay cả tự do cũng bị mất đi.
Sớm biết có hiện tại thì cần gì lúc trước phải làm vậy.
Nghĩ tới đây, Thạch Huyền cũng vô cùng cô đơn, biểu lộ trên mặt có chút dữ tợn, có chút phẫn nộ, thêm nữa là vẻ tuyệt vọng không thể nào cứu vãn được.
- Bỏ đi, bỏ đi. Thạch mỗ ta tung hoành đan đạo, không thể tưởng tượng được hôm nay lại thất thủ ở chỗ này. Đáng tiếc, đáng tiếc...
Thanh âm của Thạch Huyền vô cùng đắng chát, tràn ngập vẻ tuyệt vọng.
Mặc kệ hắn xảo trá tới cỡ nào, mặc kệ hắn khí phách tới cỡ nào, mặc kệ lúc trước hắn làm ra bao nhiêu tên tuổi, giờ phút này hắn không thể không cúi đầu nhận thua.
Thạch Huyền cũng là người kiên nhẫn, đã đi tới một bước này, hắn cũng biết mình không thể đổi ý được. Trừ phi hắn nguyện ý tự sát, cho dù chết cũng không chịu nhục.
Thế nhưng mà Thạch Huyền cũng không phải là loại người cho dù chết cũng không chịu nhục. Hắn càng tin chuyện núi xanh còn đó, không sợ không có củi đốt.
Suy nghĩ trong đầu Thạch Huyền lưu chuyển, không ngờ lại thông suốt chuyện này.
Mặt không chút biểu tình đi tới trước mặt Giang Trần, quỳ một chân xuống đất:
- Chúa công ở trên, Thạch Huyền từ nay về sau sẽ trở thành một đan nô dưới trướng của người.
Cảnh này lực trùng kích thị giác không thể nghi ngờ so với lúc Giang Trần thi triển Cửu Cửu Quy chân hỏa còn càng mãnh liệt hơn.
Thạch Huyền thua? Thạch Huyền nhận thua?
Bên Vĩnh Hằng thánh địa, rất nhiều tu sĩ đan đạo nhìn thấy một màn này lệ rơi đầy mặt. Hơn sáu mươi năm, anh linh của Tử Mục trưởng lão rốt cuộc cũng có thể không lo lắng gì nữa mà được giải thoát.
Phần sỉ nhục năm đó, Vĩnh Hằng thánh địa rốt cuộc cũng rửa sạch. Tuy rằng Thạch Huyền này không có bị bức cho tức chết, nhưng lại trở thành đan nô của Vĩnh Hằng thánh địa.
Loại nhục nhã này thậm chí còn vượt quá Tử Mục trưởng lão lúc trước bị tức khí tới chết.
Tức chết ít nhất cho dù chết cũng không có bị nhục nhã, mà làm đan nô, đây là chuyện so với chết còn mất mặt hơn.
Ngay cẩ Tam Đại thánh chủ lúc này tâm tình kích động không thôi. Trong lúc nhất thời còn chưa có cách nào tiếp nhận được một màn này. THiệu Uyên này không ngờ thực sự hoàn thành được nhiệm vụ báo thù này.
Chẳng những hoàn thành nhiệm vụ này, còn đem Thạch Huyền thu làm đan nô, còn có phương thức gì còn càng thêm hả giận hơn sao? Ngay cả Tam đại thánh chủ cũng không nghĩ ra được phương thức nào hả giận hơn.
Về phần có đắc tội với Bách Hoa thánh địa hay không, bọn họ căn bản không quan tâm. Lúc trước Bách Hoa thánh địa không sợ đắc tội với Vĩnh Hằng thánh địa, hôm nay Vĩnh Hằng thánh địa tự nhiên cũng không sợ đắc tội với Bách Hoa thánh địa.
Huống chi, luận thực lực tuyệt đối, Vĩnh Hằng thánh địa thậm chí còn xếp trên Bách Hoa thánh địa.