Trong mắt Giang Trần đây là một đám trẻ con, một đám quần là áo lượt được trưởng bối bảo hộ mà thôi. Tuy rằng bọn họ quả thực là thiên tài võ đạo, nhưng mà luận trình độ thành thục tâm trí, Giang Trần thậm chí còn cảm thấy, bọn họ còn không bằng thiên tài đỉnh cấp của cương vực nhân loại.
Ít nhất những thiên tài kia mặc dù có trưởng bối che chở, nhưng không phải là đóa hoa được nuôi dưỡng trong nhà, vẫn là đóa hoa được đánh bóng bằng việc trải qua mưa gió.
Thế nhưng mà mấy thiên tài thánh địa này, trừ Cam Trữ ra, những người khác rõ ràng không có bao nhiêu ma luyện.
Có lẽ với tư cách là thiên tài Vĩnh Hằng thần quốc, bọn họ có địa vị rất cao ở Vĩnh Hằng thần quốc. Thế cho nên đi tới đâu cũng không gặp phải phiền phức gì. Bởi vậy cũng thiếu đi phần tâm trí này.
- Thiệu Uyên, không phải ngay cả dũng khí lên lôi đài ngươi cũng không có đấy chứ?
Cảnh Dực thấy khóe miệng Giang Trần mỉm cười, lại không lên lôi đài, cho nên cũng mở miệng khiêu khích.
- Tiểu tử, không phải lúc trước ngươi nhanh mồm nhanh miệng sao? Tại sao tới chân lôi đài, chân lại mềm đi như vậy? Không đi lên sao? Không đi lên cũng được, có thể quỳ xuống xin lỗi. Xin lỗi Cam Trữ sư huynh, xin lỗi Anh tiểu thư, xin lỗi Cảnh Dực sư huynh.
- Đúng, không lên lôi đài cũng được. Quỳ xuống xin lỗi, chúng ta có thể tha thứ cho ngươi.
Ngay cả Hạ Hầu Anh, trong đôi mắt xinh đẹp cũng bắn ra tinh mang, có ý hả hê nhìn qua Giang Trần, giờ phút này vẻ hả hê này của nàng không thèm che giấu.
Trước đó nàng đối với Thiệu Uyên này vẫn còn có chút dục vọng chinh phục, muốn cái gọi là thiên tài đan đạo này tiến vào hàng ngũ những người ngưỡng mộ nàng.
Không biết tại sao, người trẻ tuổi này dầu muối không ăn, đối với lời mời mà Hạ Hầu Anh nàng nhiều lần phát ra ngoài không thèm để ý tới. Chuyện này khiến cho Hạ Hầu Anh rất là thất bại.
Nói thật, Hạ Hầu Anh ở trong đám người trẻ tuổi của Vĩnh Hằng thần quốc còn chưa nếm qua thiệt thòi như vậy, chưa từng có người coi nàng như không khí.
Không đơn thuần là vì nàng xinh đẹp, cũng bởi vì nàng là muội muội của Hạ Hầu Tông.
CHo nên sau khi năm lần bảy lượt bị Giang Trần nhục nhã, Hạ Hầu Anh đối với Giang Trần hiếu kỳ, thứ hiếu kỳ này chậm rãi chuyển thành căm hận.
Trên thực tế, nghĩ tới việc người trẻ tuổi này tới từ Yến gia đê tiện kia, lại dám coi rẻ thiên kim đại tiểu thư của Hạ Hầu gia tộc như nàng, càng làm cho trong lòng nàng giận dữ.
Người Yến gia đi tới, có tư cách gì cuồng với Hạ Hầu gia tộc nàng chứ?
Ánh mắt Giang Trần lạnh nhạt đảo qua mặt những người này, bỗng nhiên nhếch miệng cười:
- Xin lỗi sao?
- Hừ, tiểu tử, hiện tại ngươi muốn xin lỗi đã muộn rồi.
- Trừ phi ngươi ba bái chín quỳ thì mới được.
Giang Trần nở nụ cười vô cùng âm lãnh:
- Ta muốn nói, bằng vào đám người các ngươi cũng xứng tiếp nhận lời xin lỗi của ta sao?
Thanh âm của Giang Trần bỗng nhiên chuyển thành lạnh lẽo:
- Có bao nhiêu thì lên hết đi. Ta không có hứng thú lãng phí thời gian với các ngươi.
- Kể cả ngươi, Hạ Hầu Anh.
Tà Ác Kim nhãn của Giang Trần đột nhiên bắn ra một đạo quang mang sắc bén, giống như lợi kiếm bắn về phí Hạ Hầu Anh.
Hạ Hầu Anh kêu lên một tiếng, thân thể mềm mại run lên một cái, đầu váng mắt hoa, thiếu chút nữa mới ngã xuống đất. Dưới uy năng thần thức cường đại này, Hạ Hầu Anh giống như trong nháy mắt này bị ngời ta lột sạch y phục vậy, không có bất kỳ lực chống cự nào.
Nếu như không phải Hạ Hầu Anh phản ứng nhanh, mà Giang Trần không muốn dồn nàng vào chỗ chết, chỉ sợ Hạ Hầu Anh giờ phút này đã trở thành một bức tượng cứng ngắc.
Trong khi Giang Trần nói chuyện, Thiên Côn Lưu Quang độn được thúc dục, hóa thành một đạo thiểm điện, đáp xuống lôi đài.
Hai tay chắp sau lưng, dáng người Giang Trần cao ngất, biểu lộ kiên định, tăng thêm khí thế thần uy lẫm lẫm càng khiến cho khí thế của hắn lúc này hoàn toàn ngăn chặn Cam Trữ.
Ánh mắt Giang Trần âm trầm bắn về phía Cam Trữ:
- Gọi tất cả đám huynh đệ của ngươi lên đi. Bằng vào một mình ngươi không xứng giao thủ với ta.
Cam Trữ dầu gì cũng là một thiên tài vừa mới tiến vào Thiên Vị tam trọng, trong đám người trẻ tuổi tại thánh địa được công nhận là ngũ đại công tử.
Loại bài danh này không phải là hư danh nói chơi.
Trên người Cam Trữ có một loại kiêu ngạo của thiên tài. Sau khi nghe thấy lời nói này của Giang Trần, Cam Trữ giận quá hóa cười.
- Thiệu Uyên, ngươi tối hôm qua không ngủ, cho nên nói mớ ban ngày sao? Ngươi chỉ là một Đế cảnh, Cam mỗ một tay có thể bóp chết ngươi mười lần. Ngươi có tin hay không?
Giang Trần nhẹ nhàng cười cười, lắc đầu nói:
- Không tin.
Cam Trữ trợn mắt:
- Không tin ta sẽ làm cho ngươi tin.
Trong khi nói chuyện, tay phải Cam Trữ nhoáng lên một cái, cả cánh tay phải hắn đột nhiên giống như biến thành hư vô. Bốn phía cánh tay hắn hiện lên một tầng gợn sóng quỷ dị.
Sau một khắc, cả cánh tay Cam Trữ trở nên rất là quỷ dị.
Giang Trần hừ nhẹ một tiếng, kim quang của Tà Ác Kim nhãn bắn ra, uy năng thần thức cường đại dũng mãnh bắn ra, giống như là mũi tên sắc bén bắn về phía Cam Trữ.
Bây giờ Giang Trần đối địch chỉ có một nguyên tắc. Là dựa theo tiết tấu của mình mà chiến.
Mặc kệ đối thủ có bao nhiêu thủ đoạn, ngàn vạn thần thông, hắn chỉ dựa theo tiết tấu của mình mà thôi.
Võ giả giao thủ, cuối cùng vẫn phải dựa vào thực lực, so nội tình.
Cánh tay của Cam Trữ này nhất định có chỗ quỷ dị, bất quá đối với Giang Trần hắn mà nói, chuyện này căn bản không quan trọng.
Thứ hắn cần làm là dựa theo tiết tấu của mình, gắt gao áp chế Cam Trữ.
Tà Ác Kim nhãn này so với lúc ban đầu đâu chỉ tăng lên gấp năm mười lần? Hơn nữa lại thêm đạo dây chuyền phong ấn kia gia trì nữa.
Hiện tại công kích ẩn chứa thần thức của Tà Ác kim nhãn, năng lượng tuyệt đối có thể so với một kích cường thế của Thiên vị tam, tứ trọng. Đây vẫn chỉ là công kích thông thường mà thôi.
Nếu như Giang Trần toàn lực thi triển Tà Ác kim nhãn, không tiếc bất kỳ giá nào đánh ra một kích đỉnh phong. Uy năng thậm chí còn vượt qua một kích đỉnh phong của cường giả Thiên Vị tứ trọng.
Không thể không nói, Tà Ác kim nhãn này trình độ cường đại hiện tại đã trở thành một đòn sát thủ của Giang Trần.
Cam Trữ kia đang xúc khí thế chuẩn bị công kích, cánh tay vừa mới nhấc lên, đang chuẩn bị phát động công kích cường thế, còn chưa kịp chuẩn bị xong thì đột nhiên công kích của Tà Ác kim nhãn đột nhiên bắn tới.
- Cam Trữ sư huynh, coi chừng công kích ánh mắt của hắn.
Hạ Hầu Anh bỗng nhiên ở dưới lôi đài, không để ý tới phong độ mà nhắc nhở Cam Trữ.
Hạ Hầu Anh vừa rồi mới bị thua thiệt, cho nên nàng không nhịn được mà nhắc nhở.
Vốn Cam Trữ không đặt loại công kích này vào trong mắt. Nhưng mà bị Hạ Hầu Anh nhắc nhở như vậy, hơn nữa trong thần thức của Cam Trữ hiện lên cảm giác nguy cơ.
Cơ hồ bằng tốc độ ánh sáng, thân thể Cam Trữ nhoáng lên một cái, ánh mắt không tiếp xúc với Giang Trần, mà thân thể biến hóa, mạnh mẽ tránh khỏi một kích cường thế của Giang Trần.