Giang Trần đối với Cam Trữ này cũng đã không còn đặt vào trong mắt.
Tên này cũng không phải là vật gì tốt. Là hắn mượn nhờ thân phận Ngũ đại công tử, mời hắn tới, đến đùa giỡn, ra oai phủ đầu với hắn.
Hắn nhìn như đứng ở giữa, muốn làm người hiền lành. Trên thực tế Cam Trữ này cũng là gia hỏa trợ giúp, thậm chí cũng là một trong những người tham dự. Chỉ là tiểu tử này che giấu tốt hơn mà thôi.
Thế nhưng mà dưới mắt của Giang Trần, tâm tư của Cam Trữ này căn bản không giấu được.
Cam Trữ bị Giang Trần khiển trách, vốn muốn cố gắng biểu hiện bình tĩnh, lúc này cũng có chút không khống chế được. Sắc mặt trầm xuống, nói:
- Thiệu Uyên đạo hữu, ta chỉ là một người đứng giữa, vô tình tham dự tranh đấu giữa các ngươi. Nhưng mà ngươi vu oan như vậy, Cam mỗ nếu như tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, ngược lại sẽ khiến cho ngươi cảm thấy ta sợ ngươi...
- được rồi, không cần nói nhảm nữa.
Giang Trần không chút kiên nhẫn ngắt lời hắn.
- Đây mới là bộ mặt thực sự của ngươi, cần gì phải che che dấu dấu? Ngươi không mệt mỏi sao?
Giang Trần không có hứng thú nghe Cam Trữ này lải nhải dông dài như vậy.
- Ngươi muốn lên trước hay là cùng tiến lên? Hay là xa luân chiến?
Giang Trần ung dung nhìn Cam Trữ nói.
Nói thật, ở đây ngoài Cam Trữ này ra, những người khác hắn không đặt vào trong mắt. Trừ Cam Trữ ra, những người khác cùng tiến lên, Giang Trần cũng có thể thu thập bọn họ trong một phút đồng hồ.
Chỉ là Cam Trữ này bất luận là khí độ hay là thủ đoạn, hoặc là lực uy hiếp ở phương diện khác đều viễn siêu mấy người khác.
Mặc dù Giang Trần có rất nhiều thủ đoạn, cũng không dám nói mình có thể thắng được hắn. Cho dù muốn thắng được Cam Trữ này cũng phải dùng rất nhiều thủ đoạn, trải qua một phen khổ chiến.
Cam Trữ này đã được liệt vào hàng ngũ Ngũ đại công tử, nhất định là một trong mấy thiên tài cao cấp nhất, kiệt xuất nhất trong Vĩnh Hằng thánh địa này.
Có lẽ Cam Trữ này chỉ là nhân vật kế cuối trong Ngũ đại công tử, nhưng cho dù là kế cuối, đó cũng là tồn tại top năm.
Loại nhân vật này không thể khinh thị.
Nhưng mà lời này của Giang Trần lọt vào trong tai Cam Trữ, là những lời khinh thị lớn nhất.
Sắc mặt Cam Trữ phát lạnh:
- Thiệu Uyên, thông qua Cửu Khúc Vân quật, xem ra đã khiến cho ngươi tự tin không nhỏ. Xem ra Trữ mỗ quả thực nên đại biểu thiên tài thánh địa, giáo huấn ngươi nên làm người thế nào.
- Dạy ta làm người sao?
Giang Trần cười ha hả:
- Lớn lối. Cam Trữ, tự ngươi nhìn xem những mặt hàng bên cạnh ngươi đi. Ta đoán, bốn người khác trong Ngũ đại công tử không muốn làm bạn với ngươi là cũng có đạo lý của bọn họ.
Lời này Giang Trần chỉ thuận miệng bịa đặt.
Nhưng mà lọt vào trong tai Cam Trữ, lại hết sức chói tai. Bởi vì trong hàng ngũ ngũ đại công tử, Cam Trữ quả thực là người yếu nhất. Cũng là người không được bốn người khác chào đón nhất. Bốn người khác dường như xấu hổ làm bạn với hắn, có chuyện gì cũng rất ít mời Cam Trữ hắn.
Trong lúc hữu ý vô tình, bốn người khác coi như bài xích Cam Trữ vậy.
Đây vẫn là nỗi đau đớn trong lòng Cam Trữ. Hiện tại lại bị Giang Trần nói ra, trong lòng Cam Trữ càng giống như bị kim đâu vào, khó chịu dị thường.
Tự nhiên cũng sinh ra hận ý khôn cùng với Giang Trần.
Hắn có cảm giác như ban ngày ban mặt bị người ta lột sạch y phục, khiến cho trò hề của hắn hoàn toàn bộ lộ ra, khiến cho hắn cảm thấy nhục nhã.
- Cảnh sư đệ, ngươi lui ra đi.
Cam Trữ bỗng nhiên gọi Cảnh Dực đang rục rịch lại, ngữ khí lạnh lẽo.
- Tiểu tử này đã ngông cuồng như vậy, vậy thì để cho ngu huynh tự mình giáo huấn hắn. Là một kẻ ít hiểu biết, có lên nên biết giác ngộ lấy bản thân mình. Đối với sư huynh đồng môn nên tôn trọng.
Ngữ khí của Cam Trữ có chút nghiến răng nghiến lợi.
Giang Trần mỉm cười, bình thản, ung dung. Tuy rằng hiện tại ở trong động phủ của đối phương. Nhưng Giang Trần cũng không thấy cái này là đầm rồng hang hổ, núi đao biển lửa gì.
Vẫn vững vàng như núi thái sơn, cũng không có bất luận thất kinh nào.
Nói cho cùng, hắn vẫn không biết mấy gia hỏa này có thể tạo thành uy hiếp trí mạng gì với hắn. Đây chỉ là mấy thiên tài bị làm hư, mấy kẻ đáng thương bị nữ nhân lừa gạt mà thôi.
Vốn hắn cảm thấy khí chất của Cam Trữ này cũng không tệ lắm, hiện tại xem ra cũng không cao minh hơn đám người Cảnh Dực là bao.
Chỗ cao minh chỉ vẹn vẹn là tu vi và thiên phú.
Chỉ là loại người này, trước mặt Giang Trần có thể có ưu thế gì chứ?
- Thiệu Uyên, có gan thì ngươi đi theo ta.
Cảnh DỰc cũng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Giang Trần:
- Đằng sau động phủ có lôi đài đối chiến, nếu như ngươi không có gan, có thể tới từ đâu thì trở về đó đi. Ta sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.
Trong mắt Hạ Hầu Anh hiện lên một tia giảo hoạt, nhìn Giang Trần:
- Thiệu công tử, nếu như bây giờ ngươi nghĩ thông suốt, Anh nhi có thể cầu tình với Cam Trữ sư huynh cho ngươi.
Giang Trần thản nhiên nói:
- Anh tiểu thư, đừng diễn trò nữa. Cho dù ngươi tiếp tục diễn cũng chỉ có thể lừa gạt đám thiên tài đần độn, não tàn này mà thôi. Có lẽ ngươi đối với tư sắc của mình vô cùng tự tin. Nhưng mà trong mắt thiên tài chính thức, ngươi còn không bằng nữ tử bán rẻ tiếng cười trong thanh lâu. Người ta trong thanh lâu bán rẻ tiếng cười, dầu gì cũng tự mình biết mình, tự biết mình chính là đồ chơi mà mọi người có thể dùng tiền mua được. Mà ngươi, đây là đang chơi với lửa.
Hạ Hầu Anh này trong mắt Giang Trần quả thực là đang chơi với lửa. Một chút tâm tư nhỏ bé ấy của Hạ Hầu gia tộc có thể dấu diếm được cao tầng thánh địa sao? Hạ Hầu Anh muốn thông qua loại phương thức này kết giao thiên tài thánh địa, muốn cho Hạ Hầu gia tộc không ngừng len lỏi vào trong nội bộ thánh địa, loại thủ đoạn vụng về này có thể dấu diếm được cao tầng thánh địa sao?
Ai cũng chưa từng nghĩ tới, Giang Trần sẽ không nể mặt Hạ Hầu Anh như vậy.
Hạ Hầu Anh diễn kịch, bị Giang Trần ép buộc vạch mặt như vậy, nàng cơ hồ cũng có xúc động muốn vạch mặt. Nhưng mà Hạ Hầu Anh rốt cuộc cũng là người trải qua huấn luyện nghiêm khắc, lửa giận trong lòng bị áp chế, hai mắt đỏ lên, nước mắt cuồn cuộn chảy xuống, nghẹn ngào khóc thút thít.
Nàng khóc như lê hoa đái vũ khiến cho hộ hoa sứ giả như Cảnh Dực cũng nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lập tức xông lên ngươi chết ta sống với Giang Trần.
Giang Trần nhún nhún vai, đối với ánh mắt như muốn giết người của Cảnh Dực cũng không thèm để ý.
Trong lòng Giang Trần đã trực tiếp bỏ qua người như Cảnh Dực này. Một thiên tài thánh địa, ngay cả vài giọt nước mắt của nữ nhân cũng không thể miễn dịch nổi. Loại người này nhất định khó mà thành châu báu được.
Cảnh Dực bị Giang Trần bỏ qua như vậy, trong lòng phún hỏa. Đi về phía Cam Trữ rồi thấp giọng nói:
- Cam sư huynh...
Giang Trần biết rõ Cảnh Dực này đi cáo trạng với Cam Trữ, đơn giản là vì muốn để Cam Trữ ở trên lôi đài hung hăng nhục nhã Giang Trần hắn, muốn nhả một ngụm ác khí thay cho Hạ Hầu Anh.