- Cũng không quá kỳ quái a. Lần này Yến gia có thể lấy được thứ nhất của luận bàn đan đạo, thắng đi sáu trăm triệu Thiên Linh thạch, không phải là dựa vào tiểu tử này sao!
- Ta chỉ là hiếu kỳ, đến cùng tiểu tử này từ đâu xuất hiện a? Trước đây các ngươi nghe nói qua tiểu tử này sao?
- Làm sao có thể nghe nói qua? Tiểu tử này, hình như là Yến Thanh Tang mang từ Lam Yên đảo vực trở lại?
- Loại nhân vật này, loại động vật đơn bào như Yến Thanh Tang, làm sao có thể mang trở lại được? Chỉ sợ là đồn đãi có sai lầm?
- Không biết. Vạn Uyên đảo, chắc chắn sẽ có chút ít sự tình không hiểu thấu phát sinh. Thói quen là tốt rồi.
- Ha ha, ta cảm thấy, tiểu tử kia thần thần bí bí, chỉ sợ Yến gia thật đúng là chưa hẳn xứng đôi người ta. Có lẽ, người ta chỉ coi Yến gia là bàn đạp. Không thấy sao, đan đạo cự phách của Vĩnh Hằng Thánh Địa coi trọng, về sau người ta thăng chức rất nhanh, còn sẽ cùng Yến gia chung một chỗ suy sụp?
Những thứ này, ngươi một lời, ta một câu, nhưng ngôn ngữ tầm đó, đều đối với đãi ngộ của Giang Trần cảm thấy vô cùng hâm mộ.
Giang Trần ở trong thú liễn, lại vô cùng yên tĩnh.
Tử Xa Mân mỗi hỏi một câu, hắn liền trả lời một câu, đồ vật dư thừa, hắn một câu cũng không nói, cũng một câu không hỏi.
Cũng không phải Giang Trần giả thâm trầm, mà là hắn biết rõ đạo lý nói nhiều tất bị hớ. Cùng Tử Xa Mân quan hệ không sâu, không biết phong cách của Tử Xa Mân.
Nói nhiều, chỉ sợ dễ gây chuyện xấu.
Tử Xa Mân cũng không có mang Giang Trần đi Vĩnh Hằng Thánh Địa, mà đưa đến phủ đệ tư nhân của hắn.
- Thiệu tiểu hữu, biết rõ vì cái gì lão phu không mang ngươi đi Vĩnh Hằng Thánh Địa, mà lựa chọn tới đây không?
- Có lẽ, tiền bối không muốn ta đi Vĩnh Hằng Thánh Địa.
- Ha ha, cũng không phải không muốn, mà là Vĩnh Hằng Thánh Địa quá mức hà khắc. Một khi ngươi đi vào, chỉ sợ sẽ không dễ đi ra.
- Có khoa trương như vậy?
Giang Trần mỉm cười.
- Không phải khoa trương. Mà là Vĩnh Hằng Thánh Địa không dễ dàng mở ra cho người ngoài. Một khi ngoại nhân đi vào, hoặc là thành Thánh địa truyền nhân, hoặc là thành Thánh địa nô bộc. Tiến vào Thánh Địa, muốn thong dong đi ra, cơ hồ không có bất kỳ khả năng.
Giang Trần nghe hắn giải thích như vậy, đại khái đã minh bạch.
Cái này đơn giản là vì bảo trì cảm giác thần bí của Vĩnh Hằng Thánh Địa.
- Tốt rồi, trở lại chuyện chính. Tiểu hữu, Tam Cửu Quần Anh Cục của ngươi, thật đúng có 27 loại tổ hợp? Nếu như vậy, 27 loại tổ hợp này, ngươi học được mấy loại?
Tử Xa Mân là người rất hiếu học, ở lĩnh vực đan đạo, cũng là một người si tuyệt. Đối với bất luận đồ vật gì hắn cảm thấy hứng thú, dục vọng muốn biết của hắn đều rất mãnh liệt.
Đây cũng là nguyên nhân vì cái gì hắn phải một mình mang Giang Trần tới đây.
Giang Trần cười khổ nói:
- Tiền bối, ngươi gọi ta đến, là vì Tam Cửu Quần Anh Cục sao?
- Ha ha, tiểu hữu ngươi đừng hiểu lầm, lão phu chỉ là muốn thỉnh giáo một phen, không có ý khác. Nếu như tiểu hữu cảm thấy bất tiện nói, lão phu sẽ không ép.
- Ngược lại cũng không phải bất tiện nói, chỉ là không nghĩ tới, Tử Xa đại nhân đối với cái này lại cảm thấy hứng thú như thế?
- Lão phu một mực ưa thích nghiên cứu những Thượng Cổ mê cục. Chỉ tiếc, kỳ ngộ quá ít, nơi phát ra tri thức quá ít, có chút thời điểm, muốn dọ thám, cũng không có cơ hội a.
- Nếu tiểu hữu có thể vui lòng chỉ giáo, lão phu thiếu nợ ngươi một cái thiên đại nhân tình.
Giang Trần mỉm cười:
- Không có gì không thể nói.
Lập tức sửa sang lại mạch suy nghĩ thoáng một phát, mở miệng nói:
- Cục này, 27 loại tổ hợp, tổ tổ đại đại của ta đều có truyền thừa, ta tự nhiên biết rõ. Chỉ là, cái này chỉ là một cục tính giải trí, tựa hồ không có ý nghĩa đặc thù gì a.
- Cái gì? 27 loại tổ hợp? Ngươi đều biết sao?
Tử Xa Mân kích động rồi. Hắn còn tưởng rằng, người trẻ tuổi trước mắt này, đoán chừng có thể hiểu bảy tám loại, thậm chí mười loại đã kinh người. Không thể tưởng được, người trẻ tuổi kia, rõ ràng toàn bộ đều hiểu. Cái này để cho Tử Xa Mân cực kỳ khiếp sợ.
Giang Trần cũng không nói nhảm, cầm lấy giấy bút bên người, vùi đầu ghi chép.
Không bao lâu, Giang Trần liền đem 27 loại đan phương tổ hợp, toàn bộ viết đi ra, giao cho Tử Xa Mân:
- Tử Xa tiền bối, 27 loại đan phương, đều ở đây rồi. Vãn bối chẳng qua là nhờ phúc tổ tông, vừa vặn biết rõ Tam Cửu Quần Anh Cục này mà thôi.
- Ha ha, tiểu hữu không cần khiêm tốn. Nội tình đan đạo của ngươi, lão phu phi thường thưởng thức. Tam Cửu Quần Anh Cục này, cũng cực kỳ cao siêu. Hơn nữa, ngươi đối với Ngũ Hành tuần hoàn Linh Dược, tựa hồ giải thích của ngươi cũng rất sâu khắc.
Giang Trần thở dài:
- Vãn bối chỉ là vừa vặn học qua mà thôi.
Thấy Giang Trần còn khiêm tốn, Tử Xa Mân đối với người trẻ tuổi này, càng thêm thưởng thức.
- Tiểu hữu, ở trước mặt lão phu, ngươi cũng không cần câu nệ như thế. Lão phu chỉ nhận nhân tài, mặc kệ ngươi xuất thân gì, lai lịch gì. Dùng tạo nghệ của ngươi ở phương diện đan đạo, lúc luyện đan biểu hiện ra kiến thức cơ bản, lão phu hoàn toàn có thể kết luận, tạo nghệ của ngươi ở phương diện đan đạo, đã vượt qua bất luận người trẻ tuổi nào của Vĩnh Hằng Thần Quốc. Đây cũng không phải lão phu thổi phồng ngươi, lão phu thân là Vĩnh Hằng Thánh Địa Thiên Vị Đan Tôn, một mực đang tìm kiếm hậu bối tiềm lực, một mực quan sát người tuổi trẻ của Vĩnh Hằng Thần Quốc. Lão phu không thể không nói, luận thiên tài võ đạo, ở trong thập đại Thần Quốc, Vĩnh Hằng Thần Quốc chúng ta cũng không tính chênh lệch. Nhưng luận trình độ đan đạo, thì tuyệt đối là không đủ.
Tử Xa Mân nói đến hiện trạng, cũng có chút ít ai thán.
Nhìn ra được, hắn đối với hiện trạng đan đạo của Vĩnh Hằng Thần Quốc, là cực kỳ bất mãn.
Chỉ là, những đều này cùng Giang Trần không có bao nhiêu quan hệ.
- Tiểu hữu, lão phu không phải một người ưa thích đục khoét nền tảng. Bất quá, lão phu đối với tiền cảnh đan đạo của ngươi, là hết sức coi trọng. Nếu như có một ngày, ngươi ở Yến gia ngốc chán rồi, thấy không có không gian tiến bộ. Có thể tới tìm lão phu, Vĩnh Hằng Thánh Địa có lẽ lão phu không phải người làm chủ, nhưng mà tuyệt đối là người nắm giữ quyền nói chuyện. Cho nên, bất luận thời điểm nào, lão phu cũng có thể vì ngươi lưu được một chỗ cắm dùi.
Cái này xem như Tử Xa Mân mời chào rồi.
- Tử Xa đại nhân, ta ở Yến gia, trước mắt còn rất tốt, tạm thời không có ý định chuyển ổ. Bất quá đan đạo từ xưa không có hàng rào, nếu như về sau Tử Xa đại nhân có chuyện gì, có thể tùy thời phân phó xuống. Chỉ cần ta đủ khả năng, có thể làm nhất định sẽ không từ chối.
Giang Trần đương nhiên biết rõ Tử Xa Mân đối với Vĩnh Hằng Thánh Địa ý vị như thế nào.
Nhưng Giang Trần cũng biết, nếu như mình tiến nhập Vĩnh Hằng Thánh Địa, chẳng khác nào phải vứt bỏ Yến gia, vứt bỏ Hoàng Nhi, bị khu trục ra Yến gia.