Đến Kỳ tích chi thành này, càng gần Thi Tì địa ngục đảo như trong lời nói của Hoa Minh. Giang Trần không định lãng phí thời gian, dù sao thời gian cách thịnh hội cổ ngọc này còn có ba bốn tháng. Hắn quyết định trước tiên nên đi tới Thi Tì địa ngục đảo, trợ giúp Chu Tước thần điểu hoàn thành niết bàn tính mạng rồi nói sau.
Hoa Minh thấy sư tôn nghiêm túc, biết rõ đây là một lần khảo nghiệm của sư tôn với mình, hắn lập tức gật đầu:
- Sư tôn, đệ tử nhất định sẽ không chịu thua kém.
Giang Trần ở Kỳ tích chi thành một đêm, ngày hôm sau liền trả phòng, lưu lại đủ linh thạch, cùng với thủ đoạn bảo vệ tính mạng cho Hoa Minh, lặng lẽ rời khỏi Kỳ tích chi thành.
Thuận tiện, hắn mua sắm một phần địa đồ về hải vực chung quanh Kỳ tích chi thành, tập trung vào vị trí của Thi Thì địa ngục đảo, sau đó mới lên đường.
Kỳ tích chi thành xem như là thành trì siêu cấp lớn gần Thi tì địa ngục đảo nhất. Nhưng mà dù vậy, khoảng cách giữa hai nơi cũng khoảng chừng gần hai mươi vạn.
Hơn nữa đường đi tới Thi Tì địa ngục đảo thập phần nguy hiểm, nhất là khi tới gần khu vực quanh Thi Tì địa ngục đảo, mấy ngàn dặm chung quanh bị liệt vào nơi tử vong, là cấm địa.
Tu sĩ ở các đảo vực, địa bàn chung quanh cũng phải đi đường vòng.
- trần thiếu, lần này bản linh phải cảm tạ ngươi. Ngươi làm nhiều chuyện cho bản linh như vậy, nếu như lần này bản linh có thể hoàn thành nghi thức niết bàn tính mạng, nhất định sẽ toàn lực báo đáp ngươi.
Thần điểu Chu Tước là một người vô cùng tôn trọng lời hứa, là một linh vật trọng tình cảm. Bằng không mà nói, lúc nó ở thời kỳ thượng cổ cũng không có bởi vì một lời hứa với Thánh Nhất tông thượng cổ mà thủ hộ phong ấn nhiều năm như vậy.
- Chu Tước tiền bối, chúng ta cũng coi như là sinh tử chi giao. Ngươi nói những lời này là khách khí rồi. Ta thủy chung vẫn tin tưởng rằng, tình bằng hữu giữa chúng ta, sự hợp tác giữa chúng ta là liên thủ trở nên mạnh mẽ, đối với song phương đều có lợi.
Thần điểu Chu Tước cười ha hả:
- Hay cho liên thủ cùng mạnh. Trong tu sĩ nhân loại, người hào kiệt tuy rằng không nhiều lắm. NHưng mà vẫn luôn có một ít người như vậy. Giang Trần ngươi chính là hào kiệt đời này. Hơn nữa không kém người thượng cổ a.
- Ha ha, tiền bối nói như vậy, tiểu tử càn rỡ thô lỗ một hồi, không phản bác vậy. Ha ha...
Tâm tình Giang Trần cũng sảng khoái.
Ở trên không trung vùng hải vực này, cưỡi thần điểu Chu Tước, lại nói chuyện với nhau, cảm nhận sự an bình và tĩnh lặng của phiến hải vực này, làm cho tâm tình Giang Trần vô cùng bình an.
Ở cương vực nhân loại, Giang Trần luôn có rất nhiều lo lắng, làm việc phải cân nhắc tới rất nhiều nhân tố. mà tới Vạn Uyên đảo này một thân một mình, trừ Hoàng Nhi ra không còn lo lắng nào khác. CHo nên hắn có thể buông tay chân, cứ theo tâm mà làm, không cần lo trước lo sau.
Loại cảm giác này rất tốt, làm cho Giang Trần cảm thấy rất là thoải mái.
Có cảm giác như biển rộng mặc cá bơi, trời cao mặc chim bay tự do vậy. Hiện tại cho dù trời muốn sụp xuống, Giang Trần cũng không sợ hãi.
Mấu chốt nhất chính là ở Vạn Uyên đảo, Giang Trần rõ ràng cảm giác được tốc độ tu luyện của mình, tiến độ tu luyện tiến bộ rất nhanh.
Trình độ nồng đậm của linh lực trong Vạn Uyên đảo quả thực vượt quá cương vực nhân loại. Điều này cũng khiến cho Giang Trần có hoàn cảnh tu luyện hoàn mỹ.
Trận chiến lần trước, hắn đột phá Đế cảnh trung giai. Mà mấy tháng này cực khổ tu luyện, cùng với việc tâm cảnh của hắn không ngừng đề thăng, làm cho hắn trên phương diện tu luyện càng giống như linh cảm phun trào, tiến vào thời kỳ giống như giếng phun vậy.
Chỉ cảm thấy Đế cảnh cao giai cũng chỉ là một bước ngắn mà thôi.
Một khi đột phá Đế cảnh cao giai, bước tiếp theo chính là trùng kích Đế cảnh đỉnh cấp, trùng kích Đế cảnh đỉnh phong.
Giang Trần tin chắc rằng dùng tốc độ trước mắt của hắn, nếu như chờ sau khi hắn luyện chế ra Đế lăng đan, trong vòng một năm tuyệt đối có hi vọng trùng kích Đế cảnh đỉnh phong.
Một khi tiến vào Đế cảnh đỉnh phong, ý nghĩa là thời điểm chuyển mình kể từ khi Giang Trần chuyển sinh tới đây đã tới.
Thiên Vị, từ nay về sau đã ở trong tầm mắt võ đạo của hắn.
Thiên Vị, có nghĩa là pháp tắc thiên địa, đạt được thiên địa chứng thực, đạt được thiên địa pháp tắc tán thành.
Tiến vào Thiên Vị có nghĩa là võ đạo chính thức tiến bước, có nghĩa là hắn rốt cuộc cũng có tư cách nhìn Chư Thiên.
Thiên Vị có nghĩa là thiên chính thức.
Mà dưới Thiên vị nói trắng ra, cho dù là tu sĩ Đế cảnh cũng chỉ có thể coi như là võ giả thế tục, nhiều lắm chỉ là đỉnh phong trong võ giả thế tục mà thôi.
Chỉ có THiên Vị mới thực sự là tiêu chí được thiên đạo tán thành.
Nghĩ tới những thứ này, trong ngực Giang Trần như nổ tung, cảm thấy tương lai có vô số chuyện đặc sắc đang chờ hắn.
- Trần thiếu...
Thần điểu Chu Tước bỗng nhiên mở miệng, ngắt suy nghĩ của Giang Trần:
- Bản linh ở trong Khổng Tước thánh sơn một đoạn thời gian ngắn, nghe bọn họ nghị luận qua. Nói khi còn bé ngươi từng được tiền bối thần bí chỉ điểm. Vị tiền bối thần bí này là người Vạn Uyên đảo sao?
Giang Trần cười khổ:
- Ngươi cảm thấy thế nào?
Thần điểu Chu Tước cười khổ nói:
- Ngay từ đầu ta cũng thấy là thực, nhưng mà bây giờ xem ra, dường như không giống là thực.
- Ồ? Sao lại nói như vậy?
Giang Trần hiếu kỳ hỏi.
- Ngươi hiện tại đã ở Vạn Uyên đảo, nếu như quả thực có vị tiền bối như vậy, hắn nhất định đã để lại một ít thủ đoạn liên lạc cho ngươi. Thế nhưng mà thời gian dài như vậy, ta chưa thấy ngươi có ý liên hệ với người ta. Như vậy xem ra, chỉ sợ cho dù có tiền bối thần bí, cũng không phải là người Vạn Uyên đảo a.
Thần điểu Chu Tước vô cùng nhạy cảm, ánh mắt độc đáo.
Trong lúc nhất thời Giang Trần ngại nghùng, hắn cảm thấy mình không đủ thản nhiên.
Hắn lập tức than nhẹ một tiếng:
- Tiền bối, đúng như người nói, không có tiền bối thần bí gì của Vạn Uyên đảo cả. Những thứ kia bất quá là vì ta muốn ứng phó với bên ngoài mà nói một lời nói dối thiện ý mà thôi.
- Ha ha, quả nhiên là vậy.
Thần điểu Chu Tước nhẹ nhàng thở dài:
- Vậy thì kỳ quái, ngươi xuất thân từ vương quốc thế tục, làm sao biết được nhiều như vậy? Những học vấn kia của ngươi tới từ đâu? Bản linh luôn có ảo giác, cảm thấy ngươi căn bản không phải là người mà loại địa phương như Vạn Tượng Cương Vực có thể bồi dưỡng ra. Thậm chí cảm thấy có lẽ ngươi không thuộc về thế giới này a...
Lời này làm cho Giang Trần quả thực có chút khiếp sợ.
Trực giác của thần điểu Chu Tước quả thực không phải mạnh mẽ bình thường.
Giang Trần trầm ngâm hồi lâu rồi bỗng nhiên mở miệng nói:
- Tiền bối, năm đó khi ta còn ở Đông Phương vương quốc từng bị quốc quân hạ lệnh đánh đòn, giống như đi qua quỷ môn quan một lần. Sau khi tỉnh lại, trong đầu giống như thức tỉnh một ít thứ gì đó. Giống như trong đầu ta có rất nhiều tri thức.
Thần điểu Chu Tước thất thanh nói:
- Trần thiếu, chẳng lẽ ngươi chính là thần linh chuyển thế?