- Bằng hữu, sinh ý trong tiệm cũng không dễ. Bằng hữu nên thông cảm một chút a.
Ngữ khí của tên chưởng quỹ kia rõ ràng đã lãnh đạm hơn rất nhiều.
- Ngại quá, khối nguyên thạch này ta vẫn quyết định lấy.
Giang Trần nói xong móc ra năm trăm Thiên Linh thạch, đặt xuống bàn, trực tiếp nắm khối nguyên thạch kia trong tay, thu vào trong nhẫn trữ vật.
Động tác gọn gàng mà linh hoạt.
Hành động này của Giang Trần hiển nhiên chọc giận chưởng quỹ, còn có Bắc Miện ngũ hùng kia.
Sắc mặt tên chưởng quỹ kia trầm xuống, nói:
- Bằng hữu, ngươi đang ép mua sao?
Giang Trần cũng không muốn giải thích gì:
- Ngươi mở cửa hàng, tất cả mọi người đều mua bán, ta giống như mọi người, có gì mà không thể? Người khác mua cũng là mua, tại sao tới phiên ta lại là ép mua?
Giang Trần không nháo sự, nhưng hắn cũng không sợ có chuyện xảy ra. Hắn làm như vậy đều có lý có cứ, đường đường chính chính, đứng thẳng, cho nên cho dù có một mình hắn cũng không sợ có chuyện.
Hoa Minh kia lúc này cũng sắc mặt xám ngoét, vẫn gắng gượng chống đỡ:
- Ta nói các ngươi làm gì vậy? Cố chủ của ta đường đường là quý công tử của Thập đại thần quốc. Chẳng lẽ chơi đùa thu mua mấy khối nguyên thạch còn bị các ngươi ngăn chặn như vậy sao?
Trước đó đã cáo mượn oai hùm, lúc này Hoa Minh biết mình không còn đường lui nữa.
Muốn làm những người này sợ đương nhiên là phải hù bọn họ.
Dọa không được những người này thì đợi xui xẻo tới vậy.
Ngược lại, Giang Trần thủy chung vẫn lạnh nhạt tự nhiên, cũng không bởi vì thân ở trong vòng vây tầng tầng lớp lớp mà mất đi trấn định. Hắn chỉ lạnh nhạt đứng ở đó, vẻ mặt tự nhiên, dường như không có sự khẩn trương và e ngại nên có hiện tại.
Phần khí độ tỉnh táo này của hắn làm cho người khác không nhịn được hoài nghi hắn có lẽ có địa vị rất lớn.
Ngay cả chưởng quỹ kia cũng phải cẩn thận đánh giá Giang Trần từ trên xuống dưới.
Chưởng quỹ cả đời quan sát khách nhân, tự nhiên rất có con mắt nhìn người. Chỉ là người trước mắt này lại khiến cho hắn nhìn không thấu.
Thoạt nhìn cách ăn mặc này không tính quá hoa lệ, không giống như là đệ tử đại thế gia trong thần quốc.
Thế nhưng mà loại khí độ này, loại trầm ổn này, loại khí thế khiến cho người ta không có cách nào bỏ qua được này quả thực rất giống đệ tử đại thế gia.
Trong khoảng thời gian ngắn chưởng quỹ cũng không quá chắc chắn.
Bắc Miện ngũ hùng là tán tu, địa vị giang hồ không thấp. Nhưng mà cửa hàng bọn họ nhất định không bởi vì Bắc Miện ngũ hùng mà dám can đảm đắc tội đệ tử đại thế gia, nhất là đệ tử đại thế gia trong thập đại thần quốc.
Người nào không biết các thế lực lớn trong thập đại thần quốc vô cùng bao che khuyết điểm?
Nếu như quả thực đã tội đệ tử thế gia, vậy thì phiền phức quả thực rất lớn.
Bắc Miện ngũ hùng chỉ là khách quen của bọn họ, tiêu phí tương đối nhiều ở chỗ bọn họ. Nếu như quả thực nói tới quan hệ thân thiết cỡ nào thì cũng chưa thể nói tới được.
Trong lúc nhất thời, chưởng quỹ cũng có chút do dự.
Tên tu sĩ mũi ưng kia lại cười lạnh nhìn chằm chằm vào Giang Trần:
- Tiểu tử, đầu năm nay người giả mạo người thập đại thần quốc khá nhiều? Tiểu tử ngươi cũng không phải là người đầu tiên. Có gan hãy xưng tên ra, Bắc Miện ngũ hùng ta thực sự không thể trêu vào thì xám xịt rời khỏi là được. Nếu như là giả mạo, vậy thì không thể nói trước được, lão tử hôm nay quả thực sẽ cho ngươi biết thế nào là đẹp mặt.
Những tán tu giang hồ như bọn họ, suốt ngày lăn qua lăn lại trong giang hồ, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói chuyện ma quỷ. Bổn sự ở những lúc như thế này có thể nói là thành thạo cực kỳ.
Lời nói này thoạt nhìn rất là roojgn rãi, trên thực tế lại dấu diếm huyền cơ, nhìn như kiên cường, kỳ thực là vô cùng dối trá.
Trong lời nói này có ý tứ rõ ràng, nếu như ngươi thực sự là đệ tử thập đại thần quốc, Bắc Miện ngũ hùng ta biết kinh sợ, khi đó cũng sẽ không làm phiền nữa.
Trái lại, nếu như ngươi không phải là nhân vật thập đại thần quốc, như vậy thì thực xin lỗi, hôm nay phiền phức của ngươi lớn rồi.
Nói trắng ra chính là bốn chữ, lấn yếu sợ mạnh.
Nhưng mà có thể nói bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh lại đàng hoàng như vậy, có thể thấy được loại chuyện này xưa nay Bắc Miện ngũ hùng làm không ít lần.
Lúc này thái độ của chưởng quỹ cũng mập mờ, không âm không dương nói:
- Bằng hữu, tiểu điếm ở Hoàng Oanh cốc cũng coi như có chút danh tiếng, là cửa hiệu lâu đời mấy trăm năm. Nếu như bằng hữu thực sự là người của THập đại thần quốc, tới tiểu điếm ta, cũng coi như là vẻ vang cho kẻ hèn tiểu điếm. Đừng nói là một khối Lam Yên cổ ngọc, ngay cả mười khối, trăm khối cũng hiếu kính lên trên. Không biết bằng hữu là...?
Đây đều là thăm dò, muốn làm sáng tỏ thân phận của Giang Trần.
Lần này, cơ hồ tất cả khách nhân trong tiệm đều thả những khối nguyên thạch đã chọn trong tay xuống, chuyên tâm nhìn náo nhiệt. Một ít người bên người Giang Trần chủ động nhường ra không gian, bảo trì khoảng cách nhất định với Giang Trần.
Hiển nhiên tất cả mọi người đều là người thông minh, đều lo lắng vạn nhất xảy ra xung động, cũng đừng khiến cho tai bay vạ gió.
Như vậy, Giang Trần và Hoa Minh lẻ loi trơ trụi đứng ở khu vực giữa, vô cùng đột ngột, vô cùng chói mắt.
Trong lòng Hoa Minh kia run rẩy, dù sao hắn cũng là một thiếu niên, xưa nay lăn lộn trong Hoàng Oanh cốc, trải qua cuộc sống nửa ăn xin, nửa lăn lộn, trong mắt mọi người hắn chỉ là một con chó lang thang bẩn thỉu, chưa từng có người nào mở mắt ra nhìn hắn.
Nhưng mà bây giờ hắn thân ở trong vạn chúng chú mục, bị nhiều người chú ý như vậy. Tuy rằng trong lòng sợ muốn chết, thế nhưng không ngờ lại bị hắn miễn cưỡng chống chọi.
- Một tên tiểu ăn mày như Hoa Minh ta lúc nào đã đứng ở loại cấp độ này? Từ lúc nào bị nhiều người chú ý qua như vậy? Vị huynh đài này mặc kệ có lai lịch thế nào, ta nhất định phải chống chọi hắn tới cùng. Hoa Minh ta cho dù mất tính mạng, cho dù chết ở chỗ này cũng không uổng công lần huy hoàng nhất trong đời này.
Chủ ý của Hoa Minh rất là kiên định.
Hắn cảm thấy, hắn cả đời sống ở trong mắt người khác đều là một tên ăn mày uất ức, tủi hổ. Đừng nói là nhận được sự tôn trọng, cho dù là đãi ngộ giống như người bình thường, cũng chưa bao giờ nhận được qua.
Mà giờ phút này bởi vì vị huynh đài này, Hoa Minh hắn bị mọi người chú ý, không bao giờ chịu ánh mắt như bình thường, không bao giờ chịu sự khinh rẻ nữa.
Loại cảm giác bị mọi người chăm chú nhìn vào này, thậm chí là cảm giác bị người ta coi trọng, làm cho huyết dịch toàn thân Hoa Minh muốn sôi trào lên, hắn cảm thấy, dù hiện tại chết đi, đời này rốt cuộc cũng không hoàn toàn yếu kém.
Giang Trần lạnh nhạt nhìn qua chưởng quỹ, về phần Bắc Miện ngũ hùng, hắn lại lười nhìn lấy một cái.
Lúc này khóe miệng Giang Trần nở nụ cười lạnh nhạt.
- Chưởng quỹ, nếu như ta nói ta không phải là người Thập đại thần quốc, chỉ sợ hôm nay khó mà rời khỏi quý điếm hay sao?
Giang Trần ao lại nhìn không ra, điệu bộ của đối phương nhìn như khách khí, kỳ thực lại dấu diếm sự sắc bén.