Ung Bồng kia nửa ngày sau mới cẩn thận từng ly từng tí hỏi:
- Giang công tử, không biết Đa Văn thần quốc kia...
- Ba cường giả Trung Thiên Vị, bởi vì ta giết vài thiên tài của bọn chúng, theo không dứt. Nhưng mà hiện tại có lẽ đã bỏ cuộc. Đúng rồi, kế tiếp các ngươi có tính toán gì không? Tốt nhất nên cân nhắc cho rõ ràng. Ta tìm địa phương thả các ngươi xuống, ở bên cạnh ta đối với các ngươi mà nói cũng là một mối họa ngầm.
Giang Trần cứu bọn họ, cũng chỉ là tiện tay mà thôi, cũng không cần hồi báo, cầu bọn họ đi theo mình.
Tinh Huy nghĩ một lát rồi mở miệng nói:
- Hai phụ tử cúng ta muốn tìm một chút địa phương khác biệt chút, trải qua nốt quãng đời còn lại. Loại địa phương như Thập đại thần quốc, cuối cùng cũng không thích hợp với phụ tử chúng ta.
Tinh Huy tự biết lấy mình, dùng chút thực lực của hắn, đi Thập đại thần quốc, chỉ sợ cũng chỉ là pháo hôi mà thôi.
Thực tế hiện tại nhi nữ hắn lớn như vậy, lại trổ mã, xinh đẹp mỹ miều như vậy, đi tới đâu đều được chú ý. Cho nên Tinh Huy quyết định tìm địa phương hắn có thể lăn lộn được.
Ung Bồng rời khỏi Đông Duyên đảo, ở Vạn Uyên đảo này hắn chưa quen thuộc, hiển nhiên cũng không có cách nào thi triển tay chân. Nhưng mà suy nghĩ trong lòng hắn là đi thập đại thần quốc phát triển, thế nhưng mà không có người tiến cử, thoáng cái muốn đặt chân ở Thập đại thần quốc, độ khó rất lớn.
Trong lúc nhất thời Ung Bồng cũng chần chờ bất định.
- Đã như vậy, ta ở Tiểu Thang đảo phụ cận thả các ngươi xuống vậy.
Giang Trần nói.
Tinh Huy ngẫm lại, gật gật đầu nói:
- Cũng tốt, Tiểu Thang đảo đi nơi khác cũng coi như thuận tiện. Hơn nữa Hồi Xuân đảo cho dù có phái ra truy binh cũng không có nhanh chóng đuổi tới vùng này như vậy. Những tiểu nhân vật như chúng ta có lẽ Hồi Xuân đảo vực cũng không có đặt trong lòng.
Tinh Huy tự giễu cười cười.
Cũng không phải là hắn tự coi nhẹ mình. Đối với cả Đông Duyên đảo mà nói, phụ tử Tinh Huy quả thực không được coi là nhân vật không tầm thường gì.
Lần này Đông DUyên đảo biến động, người trốn ra tối thiểu dùng đơn vị trăm vạn để tính toán, hơn nữa tiếp đó còn có thể liên tục không ngừng trốn ra.
Trong đám người này không biết có bao nhiêu cường giả, thực lực Hồi Xuân đảo vực có mạnh hơn nữa cũng không có khả năng đuổi bắt bốn phía nhiều người như vậy.
Huống chi, một khi trốn ra ngoài, muốn bắt trở về, độ khó cực lớn, cơ hồ là lớn tới mức không thể tưởng tượng được.
Giống như cá ở bên trong một cái ao nhỏ vậy, trong cái ao nhỏ này có thể vớt được cá dễ dàng. Nhưng một khi cá trong ao chạy ra tới sông, biển, khi đó sẽ rất khó mà bắt trở lại.
Muốn bắt, cũng chỉ có thể bắt một ít cá lớn trọng điểm, tôm tép nhãi nhép, đâu có nhiều tinh lực và nhân thủ như vậy.
Lại nói, những kẻ lưu vong trong Đông Duyên đảo cũng không có ấn ký độc nhất vô nhị nào, muốn đuổi theo giết cũng không có manh mối gì mà lần theo.
Tinh Huy mặc dù trong lòng cảm kích Giang Trần, thế nhưng cẩn thận suy nghĩ, hắn cũng biết được tách ra khỏi Giang Trần công tử có lẽ cũng là lựa chọn tốt nhất.
Phụ tử mình đi theo hắn, như vậy sẽ khéo chân sau của hắn.
Mà Giang Trần này bị nhiều cường giả Trung Thiên vị của Đa Văn thần quốc đuổi giết như vậy, phụ tử mình đi theo hắn cũng nguy hiểm vạn phần.
Trong vùng hải vực hai ba trăm dặm cách Tiểu Thang đảo, Giang Trần giảm tốc độ, chuẩn bị thả bọn họ xuống Tiểu Thang đảo.
- Giang công tử, hai lần ân cứu mạng, Tinh Huy không có cách gì báo đáp. Chỉ có thể cầu mong tất cả hành động sau này của Giang công tử đều thuận lợi.
Tinh Đồng từ khi nghe nói tới Tiểu Thang đảo sẽ tách ra với Giang Trần, trong lòng vẫn rầu rĩ không vui. Gần tới giờ tạm biệt, vành mắt đỏ bừng.
Đôi mắt dễ thương nhìn qua Giang Trần, cố gắng làm cho mình không rơi nước mắt.
- Giang đại ca, cám ơn huynh. Đời này Tinh Đồng mãi khôn quên ân của Giang đại ca.
Đối với thiếu nữ đơn thuần như Tinh Đồng mà nói, Giang Trần ngang trời xuất thế, cứu vớt vận mệnh nàng, cứu vớt vận mệnh phụ tử Tinh gia bọn họ.
Giống như là bạch mã vương tử vậy, đã hình thành hình tượng đại anh hùng trong lòng nàng. Thiếu nữ trẻ tuổi như nàng lúc này là thời điểm rất thích tưởng tượng, là cái tuổi có tâm tư hồn nhiên nhất.
Cho nên trong lòng nàng đã sớm coi Giang Trần là một đại anh hùng không ai có thể thay thế, là đại ca ca.
Hiện tại phải tách ra khỏi đại ca ca này, hơn nữa rất có thể đời này kiếp này không có cơ hội gặp lại, chuyện này khiến cho nàng thất lạc. Bảo sao nàng không bằng hoàng, không thương tâm cho được?
Giang Trần cười cười an ủi.
- Tinh Đồng muội tử, rời khỏi Đông Duyên đảo, thế giới bên ngoài tự do, có lẽ muội nên cao hứng mới đúng.
Tinh Đồng nhu thuận gật đầu, trong mắt tràn ngập chờ mong, hỏi:
- Giang đại ca, sau này muội còn cơ hội nhìn thấy huynh không?
Về sau sao?
Giang Trần khẽ thở dài, chuyện về sau, quả thực hắn không thể hứa hẹn trước được điều gì. Nhưng mà nhìn qua ánh mắt chờ mong của thiếu nữ đơn thuần kia. Giang Trần cũng không đành lòng cự tuyệt, lập tức cười nói:
- Nếu như có duyên nhất định sẽ còn gặp lại.
Tinh Huy nhìn thấy nhi nữ như vậy, cũng biết trong lòng nhi nữ đã sinh ra tâm lý ỷ lại vào Giang Trần công tử, thậm chí là không muốn xa rời.
Tinh Huy cũng từng là người trẻ tuổi, cho nên biết rõ tâm tư của nữ nhi.
Nhưng mà đối với chuyện này hắn không thể nào tránh được. Nếu như Giang Trần chỉ biểu lộ chút tiếng gió, hắn tuyệt đối sẽ không do dự, nhất định sẽ đem nhi nữ giao cho Giang Trần.
Tinh Huy dù sao cũng từng gặp qua các mặt của xã hội, cũng nhìn ra được Giang công tử này tuyệt đối không phải là người bình thường. Loại thiên tài này nếu như có thể làm con rể hắn, cuộc đời sau này của nhi nữ hắn sẽ rất đảm bảo. Mà vận mệnh của Tinh Huy hắn nói không chừng sẽ hoàn toàn khác.
Thế nhưng mà xem ra Giang Trần công tử hiển nhiên không có ý tứ này. Tinh Huy tự nhiên cũng không có cách nào chủ động mở miệng, nếu như chủ động quá mức, như vậy sẽ hạ thấp nữ nhi của mình.
Chỉ là nhìn qua vẻ mặt quyến luyến của nữ nhi mình, trong lòng Tinh Huy đau đớn không thôi.
- Đồng nhi, Giang Trần công tử là người làm đại sự. Công tử có thể cứu phụ tử chúng ta hai lần là tạo hóa của phụ tử chúng ta. Về sau phụ tử chúng ta mỗi ngày đều nên cầu nguyện cho Giang Trần công tử, hy vọng một ngày kia công tử có thể trở nên nổi bật, danh chấn Vạn Uyên đảo. Đến lúc đó hai phụ tử chúng ta cũng cảm thấy vẻ vang vì công tử.
Phụ thân an ủi cũng không khiến cho tâm tình Tinh Đồng dễ chịu hơn chút nào. Nhưng mà cuối cùng nàng vẫn là nữ hài tử nhu thuận. Cố gắng khắc chế nước mắt không trào ra, lặng lẽ trở lại sau lưng phụ thân. Ánh mắt lưu luyến không thôi.
- Giang công tử, không biết kế tiếp Giang công tử địn hđi đâu? Nếu như công tử định đi Thập đại thần quốc, ngàn vạn lần phải chú ý tới một chuyện.
Trước khi đi, Tinh Huy bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện.