Độc Tôn Tam Giới

Chương 2692: Cự thạch pháp trận

- Nhị vị đạo hữu, dùng cảnh giới của các ngươi, có lẽ gánh được chứ?

Tiết Dực cười hỏi.

- Không ngại, ngươi cứ thi triển đi. Chúng ta ở ngoài chỗ sáng, tiểu tử kia ở trong tối. Quỷ Khiếu Ma Cầm này của ngươi chỉ cần óc thể làm cho hắn có chút chấn động, là khiến cho hắn không có chỗ che dấu, lẩn trốn.

- Đúng, ngươi cứ lớn mật thi triển là được.

Tiết Dực gật đầu nói:

- Như vậy Tiết mỗ bêu xấu vậy.

Tiết Dực kiên định gật đầu, ma cầm kia đặt xuống, hai tay khẽ vuốt, rồi lập tức gảy đàn.

Thanh âm đầu tiên của cây ma cầm này đã có cảm giác như thanh âm gào khóc thảm thiết vô tận truyền ra từ cánh cửa địa ngục, giống như ma âm vậy.

Giờ phút này vị trí của Giang Trần kỳ thực cách bọn họ chưa tới năm trăm mét, ma âm vừa vang lên, giống như vang vọng ngay cạnh tai hắn vậy.

Nhưng mà khóe miệng Giang Trần mỉm cười:

- Một chiêu này cũng không tồi, đáng tiếc phản ứng bọn chúng có chút chậm. Nếu như khi vừa tới đây dùng chiêu này, có lẽ còn có thể bức bách ta ra được. Nhưng mà hiện tại ta đã tìm được manh mối của trận pháp này. Các ngươi có thể làm gì được ta chứ?

Giang Trần nghĩ tới đây, thân ảnh đột nhiên hóa thành một đạo thiểm điện, bắn về phía trước.

Hư không gợn sóng, lập tức xuất hiện từng đạo khí lưu lan tràn. Giang Trần theo cỗ khí lưu này rải ra rất nhiều Phong Vân thất hồn tán, hư không đồng thời chấn động.

- Đi ra rồi, đuổi theo.

Phản ứng của Khuông Hãn nhanh nhất, khi Giang Trần vừa mới có hành động, hắn đã cảm ứng được khí lưu chấn động, thân thể giống như chim ưng tấn công qua.

Sưu... Sưu...

Ba đạo thân ảnh cơ hồ đồng thời bổ về phía kia.


Khí lưu chuyển động, vô số lá rụng và tro bụi nương theo khí lưu này chuyển động, tạo thành một cơn sóng lớn, tràn về phía ba người.

- Hừ, chỉ là con sâu cái kiến Đế cảnh cũng dám làm càn?

Cục diện hiện tại Khuông Hãn tự nhiên không đặt một thiên tài Đế cảnh vào trong mắt. Trong mắt hắn mà nói, chỉ cần hung thủ bộc lộ hành tung, như vậy nhất định sẽ chết không thể nghi ngờ.

Nhưng mà khi cơn sóng lớn kia cuốn tới, Khuông Hãn đột nhiên có cảm giác nguy cơ, thân thể bỗng nhiên dừng lại, hai tay đẩy. Một cỗ khí lưu cường đại đem đám khí lưu đang cuốn tới mạnh mẽ đẩy ra bên ngoài.

Oanh.

Hai đạo lực lượng va chạm, khiến cho hư không một mảnh hỗn loạn, cơ hồ tất cả cây cối, hoa cỏ, hoàn toàn bị đẩy rạp xuống, hiện trường bị san bằng thành bình địa.

- Chậm đã, đừng đi qua vội.

Khuông Hãn khoát tay, ngăn hai người kia tến lên, chỉ thấy trong mắt hắn lóe lên tinh quang:

- Tiểu tử này quả nhiên giảo hoạt, trong hư không này không ngờ còn dấu độc tán.

- Cái gì? Độc tán?

Hai người kia nghe vậy biến sắc, cũng ngoan ngoãn dừng bước, kiêng kỵ ngừng thở, đem lỗ chân lông toàn thân phong bế lại.

- Đúng vậy, độc tán này không màu không vị. Nhưng mà Khuông mỗ có cảm giác, độc tán này vô cùng lợi hại. Chỉ sợ tiểu tử này có thể ở trong thí luyện giết chết đám người Khuông Dung, không thể bỏ qua được công lao của độc tán này a.

Trong khi Khuông Hãn nói chuyện, ánh mắt gắt gao nhìn vào trong trận pháp kia.

- Tiểu tử này cũng đủ kiên quyết, vậy mà nhảy vào trogn trận pháp này. Thuận tiện còn dùng độc tán ngăn cản chúng ta truy kích.

- Hừ, chẳng lẽ hắn cho rằng tiến vào trận pháp này là chúng ta không có biện pháp làm gì hắn hay sao?

Tuyên Toản giận dữ, nộ khí bừng bừng, hiển nhiên liên tục kinh ngạc làm cho hắn giận dữ không thôi.

- Không vội, trận pháp này hết sức phức tạp, tiểu tử này đi vào, trong lúc nhất thời ba khắc khó mà thoát khốn được.


Khuông Hãn cực kỳ tỉnh táo nói.

Một đối thủ như vậy đã khiến cho Khuông Hãn hắn ý thức được đầy đủ, cho dù bọn họ là cường giả Thiên Vị thì cũng không thể khinh thị đối phương.

Đối thủ này có lẽ không thể nào tạo thành uy hiếp trí mạng đối với bọn họ, nhưng nếu muốn đào thoát giữ mạng trong tay bọn họ thì vẫn có khả năng nhất định.

Càng là lúc này càng nên tỉnh táo.

- Đợi độc khí này tán đi, chúng ta lại tiến vào trong trận pháp này.

HIển nhiên Khuông Hãn có chỗ kiêng kỵ, không dám xem thường.

- Chỉ là độc tán, chúng ta hoàn toàn có thể dùng thần thông xua tan đi a.

Tuyên Toản nói.

- Độc tán bên ngoài, xua tan không đơn giản. Nhưng tiểu tử này giảo hoạt vô cùng, ở lối vào trận pháp cũng bố trí rất nhiều độc tán. Thần thông của chúng ta không có cách nào xua tan đi những độc tán này, nếu như dùng sẽ kích phát cấm chế của trận pháp, do đó sẽ tạo thành công kích.

Xua tan độc tán không khó, nhưng mà vạn nhất kích phát phải cơ quan của trận pháp này, một khi cấm chế triển khai toàn bộ, phát động công kích với bọn họ, vậy đại sự sẽ không ổn.

Bọn họ cũng không muốn bị trận pháp thượng cổ công kích, cho dù bọn họ là cường giả Thiên Vị.

Giang Trần tiến vào trận pháp này vô cùng dễ dàng, bằng vào đoạn thời gian quan sát trước đó, làm cho hắn ở trong trận pháp này cũng có thể tăng tốc, đẩy mạnh tốc độ.

Nhưng mà trận pháp này rõ ràng là một trận pháp tổ hợp, trận pháp hợp với trận pháp, hoàn toàn là đan xen với nhau. Mỗi một trận pháp đều có kết hợp kỳ diệu, làm cho trận pháp này tạo thành một chỉnh thể hoàn mỹ.

Tuy rằng trận pháp này có chút nới lỏng. Nhưng mà cũng không có tới trình độ mà ai cũng có thể xông vào. Giang Trần hành tẩu trong đó, kỳ thực cũng giống làm xiếc đi dây trên không trung vậy, vô cùng nguy hiểm, tùy thời có khả năng phạm phải cấm chế của trận pháp, sẽ dẫn tới các loại công kích.

Cho nên mặc dù Giang Trần biết bên ngoài có truy binh nhìn chằm chằm vào, nhưng mà hắn cũng không dám truy cầu tốc độ quá, mà cẩn thận từng ly từng tí từ từ bước đi trong trận pháp.

Chỉ là Giang Trần thân ở trong trận pháp, quan sát trận pháp ở khoảng cách gần, kết hợp với nội tình trận pháp kiếp trước của hắn, làm cho mỗi lần hắn bước tới đều có thể đặt chân chuẩn xác, không có chút sai lầm nào.

Bởi như vậy cho nên Giang Trần liên tục xuyên qua vài chỗ kết hợp giữa các trận pháp với nhau, làm cho hắn càng ngày càng tới gần khu vực hạch tâm của đại trận pháp này.

Càng tới gần khu vực hạch tâm, then chốt, càng làm cho Giang Trần cảm nhận được trận pháp này bất phàm ra sao.

- Nơi này nhất định cực kỳ không tầm thường. Đám trận pháp khổng lồ này, những trận pháp ta biết trước đó đều có quy mô không sánh kịp trận pháp này. Nếu như muốn tìm trận pháp nào có thể so sánh quy mô lớn hơn trận pháp này, vậy cũng chỉ có Chư Thiên Vạn Linh tỏa thần đại trận.

Giang Trần học rất nhiều trận pháp từ Đan Tiêu cổ phái, nhưng mà cho dù là trận pháp lớn nhất của Đan Tiêu cổ phái, quy mô cũng không bằng trận pháp này.

Trận pháp này đã thoát khỏi chỉnh thể, mà do rất nhiều trận pháp hình thành, lại tạo thành một trận pháp hoàn mỹ.

May mắn tạo nghệ trên phương diện trận pháp của Giang Trần cực cao. Hắn ở trong từng trận pháp chung quy đều có thể tìm thấy khâu yếu kém nhất.

Mà nơi trận pháp kết hợp với nhau, hắn lại có thể tìm trúng chỗ. Mỗi một lần đều có thể hữu kinh vô hiểm hoàn thành xuyên qua trận pháp.