Loại sự tình tuyển bạt thiên tài cung cấp người săn giết, dù sao cũng cực kỳ bất lợi đối với thanh danh của Đông Diên đảo. Nếu như truyền bá ra ngoài, Đông Diên đảo tất sẽ nhấc lên sóng to gió lớn. Cái này về sau nếu tuyển bạt, còn có danh tiếng gì đáng nói? Loại sự tình này, hoàng thất làm cũng không vẻ vang, bọn họ là tuyệt đối không cho phép truyền bá ra ngoài.
Cho nên, vận mệnh của Tô Hồng, trên căn bản là nhất định. Dù có thể còn sống ly khai Hắc Yểm sơn mạch, sau khi ra ngoài, cũng sẽ bị bí mật xử tử.
Nghĩ tới đây, Giang Trần cũng âm thầm cảm thấy đáng tiếc cho Tô Hồng. Loại thiên tài ở trong tuyệt cảnh bắn ra tiềm lực kia, nếu như lần này không chết, về sau phát triển sẽ phi thường đáng sợ.
Chỉ tiếc, thế cục như thế, hắn sinh sai thời gian, xuất hiện ở địa điểm sai lầm.
Cách thí luyện chấm dứt, không sai biệt lắm chỉ còn lại có hai canh giờ. Tuyên gia đệ tử chặn Tô Hồng nhiều lần, chiến đấu mấy lần, nhưng loại giao thủ này, đều là chuồn chuồn lướt nước.
Tô Hồng biết rõ Tuyên gia đệ tử lợi hại, cho nên căn bản không cùng hắn dây dưa, một lòng chỉ cầu chạy thục mạng. Cho nên, Tuyên gia đệ tử có rất nhiều át chủ bài, lại căn bản không kịp đánh ra.
- Thời gian không sai biệt lắm.
Giang Trần không thể chờ đợi thêm nữa. Chờ đợi thêm nữa, sẽ chậm trễ kế hoạch của hắn.
Nhất niệm đến đây, Giang Trần mai phục hồi lâu, bỗng nhiên tế ra Cửu Cung Mê Thần Đồ.
Tuyên gia đệ tử kia còn không có kịp phản ứng, liền bị Cửu Cung mê trận cuốn vào. Dưới tình huống hắn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, một mũi tên trí mạng của Thánh Long Cung, đã bắn vào Nê Hoàn cung của hắn.
Tuyên gia đệ tử đến chết cũng không có tinh tường chuyện gì xảy ra, liền bi thúc vẫn lạc. Mà hắn càng thêm không thể tưởng tượng được là, lần này người giết hắn, hoàn toàn chỉ là vì cướp lấy áo choàng trên người mình.
Nếu như hắn biết rõ cái chết của mình bởi vì chuyện như vậy, chỉ sợ sẽ bị tức sống lại.
Giang Trần ra tay cực nhanh, thúc dục trận pháp, bắn ra một mũi tên trí mạng, cơ hồ là trong một cái hô hấp hoàn thành. Chờ Tô Hồng kịp phản ứng, Giang Trần đã hoàn thành tất cả động tác.
Tô Hồng chấn động toàn thân, đang lúc quay người, Giang Trần vừa vặn thoáng nhìn hắn. Ánh mắt của hai người, ở trong hư không va chạm thoáng một phát.
Tô Hồng tuyệt đối không nghĩ tới, sát thủ truy giết mình lâu như vậy, rõ ràng bị người kia bắn chết rồi.
Giang Trần hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi cái gì cũng không thấy.
Tô Hồng khẽ giật mình, vô ý thức gật đầu:
- Đúng, ta cái gì cũng không thấy. Bằng hữu, ngươi là người Đông Diên đảo, hay là người như bọn hắn?
- Cái này trọng yếu sao?
Giang Trần cố ý cải biến âm thanh.
- Nếu như bằng hữu là thí luyện giả của Đông Diên đảo, ta có một lời nhắc nhở. Hắc Yểm sơn mạch này vào một đám thợ săn, chuyên môn săn giết thí luyện giả chúng ta. Hiện tại hơn một ngàn thí luyện giả, đoán chừng không sai biệt lắm đã chết hết. Nếu như bằng hữu là người của bọn hắn, coi như ta cái gì cũng chưa nói, ta cũng cam đoan sẽ không nói loạn nửa câu.
Giang Trần cũng không nghĩ tới, Tô Hồng lại có thể hảo tâm nhắc nhở. Trong nội tâm hơi động, gật gật đầu:
- Ngươi có thể biết nhiều như vậy, cũng không dễ dàng. Ta cũng hảo tâm nhắc nhở ngươi một câu, ngươi không nên nghĩ sau khi tránh thoát thợ săn đuổi giết, thì mọi sự liền thuận lợi. Thí luyện giả bị săn giết, là Đông Diên đảo một tay xử lý, cho nên, ngươi ở trong Hắc Yểm sơn mạch không chết, đi ra ngoài cũng khó thoát khỏi cái chết.
Giang Trần vừa nói ra, toàn thân Tô Hồng rung mạnh. Hắn suy đoán ra, là thông qua chính hắn chứng kiến cùng kinh nghiệm bản thân suy đoán. Này bất đồng với Giang Trần.
Giang Trần là dựa vào bức cung, lấy được tin tức tự nhiên so với Tô Hồng nhiều hơn rất nhiều.
Tô Hồng đột nhiên nghe được tin tức này, trong lúc nhất thời như trúng một muộn côn, chân tay luống cuống.
Giang Trần hừ nhẹ một tiếng:
- Tự giải quyết cho tốt.
Mặc dù Giang Trần có chút thưởng thức Tô Hồng, nhưng mà lúc này, bản thân hắn cũng khó bảo toàn, tự nhiên không có khả năng không biết tự lượng sức mình đi cứu Tô Hồng.
Hơn nữa Tô Hồng không có năng lực như Giang Trần hắn, có thể cải trang thành một thợ săn.
Tô Hồng như có điều suy nghĩ, nhìn qua bóng lưng Giang Trần biến mất, sắc mặt cũng âm tình bất định. Hiển nhiên, thần bí nhân này cảnh cáo, để cho hắn đã ngoài ý muốn, lại hơi có chút cảm động.
Người này chẳng những cứu hắn, còn không có giết người diệt khẩu, thậm chí còn lên tiếng nhắc nhở. Cái này để cho Tô Hồng có chút cảm động.
Thế giới võ đạo là như thế, hắn bị người kia đuổi giết lâu như vậy, người này có thể một chiêu miểu sát, là tuyệt đối có thực lực miểu sát Tô Hồng hắn.
Thế nhưng mà người ta lại không có làm như vậy, càng không có đuổi tận giết tuyệt, giết người diệt khẩu.
Cái này nên giải thích thế nào?
- Người này, tuy hất lên áo choàng, nhưng mà trong nháy mắt kia, ta sao cảm thấy hắn giống như nhận thức ta?
Trong nội tâm Tô Hồng, không hiểu hiện lên một ý niệm.
Sau khi biết rõ chân tướng, hiện tại Tô Hồng cũng do dự. Hắn vốn cảm thấy, sống qua nửa tháng thí luyện kỳ, chờ cấm chế bên ngoài Hắc Yểm sơn mạch mở ra, thì mọi sự liền thuận lợi.
Thế nhưng mà, sự thật lại tàn khốc nói cho hắn biết, sau khi nửa tháng thí luyện kỳ kết thúc, còn có sự tình rất tàn nhẫn chờ hắn!
- Người này không giết ta, càng không có tất yếu gạt ta. Hơn nữa căn cứ khoảng thời gian này ta tự mình trải nghiệm, cảm giác người này nói, hơn phân nửa là thật. Nếu như ta lèm nhèm đi ra ngoài, kia không phải là chui đầu vào lưới.
Tâm tư của Tô Hồng nhanh quay ngược trở lại.
Hiện tại thời gian sắp tới, phải làm ra quyết đoán.
Tô Hồng suy nghĩ một lát, liếc qua lối ra, khóe miệng hiện lên một tia lãnh ngạo, cuối cùng nhất vẫn dứt khoát quay đầu, chẳng những không có nhắm lối ra, ngược lại bay vút vào chỗ càng sâu.
Hiển nhiên, Tô Hồng này là ý định ở lại Hắc Yểm sơn mạch, dứt khoát không ra rồi.
Tuy làm như vậy, hệ số nguy hiểm rất lớn. Vạn nhất trận pháp cấm chế bên ngoài phong bế, ý nghĩa hắn vĩnh viễn ra không được, trừ khi trận pháp này lại mở ra lần nữa.
Mà hoàn cảnh sinh tồn ở Hắc Yểm sơn mạch vô cùng ác liệt, sinh tồn mười ngày nửa tháng, cũng đã phi thường khó khăn, nếu như lâu dài ở đây, tuyệt đối là cửu tử nhất sinh.
Thế nhưng mà, giờ phút này, Tô Hồng không có lựa chọn khác.
Thà rằng cửu tử nhất sinh, cũng không muốn đi ra ngoài thập tử vô sinh.
…
Thời gian hồi tưởng đến vài ngày trước, ở Đa Văn Thần Quốc xa xôi, cách Hồi Xuân đảo vực hai ba mươi vạn dặm, một hòn đảo dồi dào mà xinh đẹp.
Hòn đảo này, đúng là địa bàn Tuyên gia của Đa Văn Thần Quốc. Hòn đảo này không tính đặc biệt lớn, luận lớn nhỏ, đại khái chỉ lớn như Thiên Quế Vương Quốc.
Chỉ là, Linh lực nơi này đầy đủ, như hải ngoại tiên sơn, vùng biển màu bảo thạch, trời xanh cát trắng, hơn nữa có các loại thần quang bảo hà phụ trợ, càng như là tiên cảnh.