Giang Trần lạnh lùng cười cười, đây là Pháp Tướng thần thông!
Cự Ưng Pháp Tướng?
Giang Trần đột nhiên nhoáng một cái, toàn bộ thân hình đón gió mà trướng, pháp thân thoáng cái tăng không chỉ gấp mười lần. Thần Ma Kim Thân tăng vọt, Cự Linh thủ của Giang Trần chụp về phía Thương Ưng cự trảo.
Phanh!
Cự Ưng Pháp Tướng kia bị bàn tay của Giang Trần vỗ, trực tiếp đập tán.
Pháp Tướng thần thông hóa thành từng đoàn từng đoàn quang mảnh, tiêu tán vô tung.
Pháp Tướng công kích đối với Giang Trần mà nói, một chút cũng không xa lạ gì. Tô Hồng này thi triển Pháp Tướng công kích, chẳng những không có hù Giang Trần, ngược lại để cho Giang Trần có loại cảm giác buồn cười.
Tô Hồng kia thấy thần thông của mình bị Giang Trần dùng loại phương thức này phá hư, cũng hơi có chút ngoài ý muốn. Chứng kiến Thần Ma pháp thân của Giang Trần, cười lạnh nói:
- Kim Thân thần thông? Ngươi cho rằng như vậy, ta sẽ phá không được sao?
Hai tay Tô Hồng chấn động, từng đạo hào quang thanh sắc ở sau lưng của hắn tập họp, sau một khắc, một con Thanh sắc Cự Ưng, Pháp Tướng như Viễn Cổ đồ đằng, từ phía sau hắn dâng lên mà ra.
Khí thế kia, phảng phất như một Viễn Cổ Thần linh được triệu hoán, tỉnh lại. Cái khí thế cường đại kia, vậy mà dẫn tới Thiên Địa hư không rung động lắc lư, phát ra thanh âm rên rĩ không hiểu.
- Viễn Cổ thần ưng, Pháp Tướng quân lâm, thôn phệ!
Cự Ưng kia gào thét lao xuống, che khuất bầu trời, lập tức bao phủ toàn bộ hư không. Vô số khí lưu bị Thần Ưng Pháp Tướng cuốn động, phong vân biến sắc, cát bay đá chạy.
Giang Trần ở trong khí lưu, tựa như một thuyền lá nhỏ, tùy thời có khả năng lật úp.
- Đáng sợ, Tô Hồng này thật là đáng sợ! Không hổ là thiên tài có thể đếm được trên đầu ngón tay!
- Tiểu tử kia cũng là không may, rút trúng Tô Hồng. Bằng không thì dùng thực lực của hắn, thật đúng là có hi vọng vào Top 8 rất lớn a.
- Đáng tiếc, số mệnh của hắn không tốt, đối thủ là Tô Hồng!
Người đang xem cuộc chiến, chứng kiến tình hình chiến đấu như thế, cũng cảm thấy Giang Trần không có bất kỳ hi vọng rồi. Dù sao, ở dưới loại khí thế này áp bách, tiểu tử kia thậm chí ngay cả thân ảnh cũng bị cắn nuốt rồi.
Toàn bộ lôi đài, đã hoàn toàn bao phủ dưới uy năng của Thần Ưng Pháp Tướng.
Ngay cả những phụ tá của phủ thành chủ, giờ phút này cũng có chút hoài nghi thành chủ đại nhân phán đoán. Không phải nói Tô Hồng không có bất kỳ hi vọng sao?
Hiện tại nhìn tới, tiểu tử kia cũng không có lấy ra thủ đoạn kinh người gì, hóa giải Tô Hồng công kích a.
Ở dưới Tô Hồng công kích, bọn hắn cũng nhìn không ra một Đế cảnh còn có thể lấy ra thủ đoạn kinh người gì đến đối kháng?
Lực công kích của Tô Hồng, cơ hồ vượt qua cực hạn Đế cảnh.
Đúng lúc này, trong gió lốc do Cự Ưng Pháp Tướng kia hình thành, bỗng nhiên truyền đến một tiếng rít gào.
Đúng vậy, là rít gào.
Mới đầu cũng không quá rõ ràng, nhưng mà sau một khắc, tất cả mọi người đều nghe được. Đích thật là thanh âm rít gào!
Tiếng kêu gào kia tràn đầy khí thế, phảng phất đối mặt phong bạo khôn cùng, sóng lớn trăm trượng, lại hoàn toàn không sợ hãi.
Trong lúc đó!
Trong gió lốc vô tận, đột nhiên vỡ ra một khe hở.
Đón lấy, một tia quang mang chói mắt, từ trong gió lốc đâm xuyên ra. Sau một khắc, một đạo khí lưu kinh người, xông thẳng lên trời.
Ầm ầm!
Khí lưu này nhấc lên cường quang, gió lốc mà lên!
Long! Chân Long!
Chính xác ra, là Chân Long Pháp Tướng! Một Thái Cổ Chân Long Pháp Tướng, xoáy lên khí lưu ngập trời, xé toang công kích phong bạo do Cự Ưng Pháp Tướng hình thành.
Cự Ưng Pháp Tướng tỉ mỉ uấn nhưỡng công kích, tựa như giấy mỏng yếu ớt, bị răng nanh của Cự Long không lưu tình xé rách!
Mà thanh âm rít gào kia, đúng là từ trong miệng Chân Long Pháp Tướng vang ra.
Long ngâm!
Pháp Tướng đối Pháp Tướng, Chân Long phá Cự Ưng!
Không thể buông tha, dũng giả thắng!
Thượng Cổ Thần Ưng Pháp Tướng rất không tệ, nhưng mà, Chân Long Pháp Tướng mặc kệ từ phương diện nào, đều cao hơn Thần Ưng Pháp Tướng một bậc.
Chân Long, là Thượng Cổ Tứ đại Thần Thú, là Hoàng tộc của Thượng Cổ Thú tộc, là quý tộc không có bất kỳ tranh luận!
Chân Long Pháp Tướng, rốt cục đánh lên Thần Ưng Pháp Tướng.
Chân Long kia phun ra nuốt vào, mang theo khí thế không ai bì nổi, cùng Thần Ưng Pháp Tướng cuốn thành một đoàn.
Oanh!
Thần Ưng Pháp Tướng bị Chân Long Pháp Tướng va chạm, ầm ầm tản ra!
Thần Ưng Pháp Tướng trước kia còn không ai bì nổi, bị Chân Long Pháp Tướng triệt để xé nát.
Cao thấp lập phán!
Biến cố bất thình lình, làm cho tất cả mọi người choáng váng.
Bọn hắn khiếp sợ, không chỉ là Chân Long Pháp Tướng, cũng không phải Pháp Tướng đối Pháp Tướng phấn khích, mà là dưới loại tình huống này, tiểu tử họ Giang kia, rõ ràng có thể làm ra phản kích lớn như thế.
Tiểu tử này, đến cùng ẩn giấu bao nhiêu năng lượng a.
Nhìn ra được, người trẻ tuổi kia căn bản là cố ý để cho Tô Hồng xuất chiêu trước.
Võ đạo quyết đấu, ra chiêu trước cùng ra chiêu sau, thoạt nhìn khác nhau không lớn, kì thực ẩn chứa thắng bại cực lớn. Thường thường xuất chiêu trước, có thể chiếm được tiên cơ.
Mà Tô Hồng này, xuất chiêu trước, hoàn toàn chính xác đã chiếm cứ tiên cơ, chiến cuộc trước kia, làm cho mọi người đều cho rằng hắn đã thắng định.
Chỉ là, phần lớn người căn bản không thể tưởng được, Giang Trần còn có phản kích mạnh như thế, hơn nữa phương thức phản kích, là kinh diễm như thế!
Dĩ bỉ chi đạo, hoàn thi bỉ thân, luôn là cảnh giới phản kích cao nhất.
Ta dùng phương thức ngươi đắc ý nhất phản kích ngươi, đánh bại ngươi.
Loại phản kích này, cường độ lớn nhất, cũng là mạnh nhất.
Trong nháy mắt Cự Ưng Pháp Tướng kia nghiền nát, thật giống như có một thanh đại chùy đập vào ngực Tô Hồng, làm cho yết hầu của hắn ngòn ngọt, thiếu chút nữa phun ra một ngụm lão huyết.
Thần Ưng Pháp Tướng này, rất rõ ràng là Tô Hồng dùng tinh huyết bản thân đến luyện hóa thôi động, cùng Giang Trần dùng huyết mạch thôi động Chân Long Pháp Tướng là giống nhau.
Chỉ là, Giang Trần thi triển Chân Long Pháp Tướng này, là cưỡi xe nhẹ đi đường quen, có thể làm được cử trọng nhược khinh.
Mà Tô Hồng, rất rõ ràng đối với Thần Ưng Pháp Tướng còn không phải nắm giữ đến giai đoạn thành thạo nhất, cho nên thi triển ra, hao phí tinh huyết sẽ càng nhiều một ít.
Bởi như vậy, gặp phải phản kích, thân thể tao ngộ cắn trả, cũng sẽ càng mạnh hơn nữa.
Trên khuôn mặt tuấn tú của Tô Hồng, một hồi hồng, một hồi bạch, như thế qua lại nhiều lần, mới miễn cưỡng chấn trụ khí huyết phiêu cổn, ổn định khí phủ sắp sụp đổ.
Thân hình cao ngạo kia, cũng vô ý thức lui về sau mấy chục bước, cùng Giang Trần bảo trì đầy đủ khoảng cách, hiển nhiên là sợ Giang Trần thừa thắng xông lên.
Giang Trần đạm mạc cười cười, ánh mắt như cũ là bình thản như nước, nhàn nhạt nhìn về phía Tô Hồng:
- Ta muốn đánh bại ngươi, biện pháp còn nhiều, không cần dùng thủ đoạn đánh chó mù đường.
Lửa giận của Tô Hồng bay lên, nhưng vẫn bị hắn cố gắng chế trụ.
- Đừng gượng chống, nếu như ngươi không muốn ngày sau bị thương thế phản công, thì phun ngụm tụ huyết kia đi.
Giang Trần cười nhạt một tiếng.