Chỉ có thiên tài của thập đại Thần Quốc, ở loại tuổi này, mới có thiên phú kinh tài tuyệt diễm như thế a?
Thế nhưng mà, thập đại Thần Quốc tồn tại vĩ đại hạng gì, thiên tài chỗ bọn hắn, sao sẽ xuất hiện tại Đông Diên đảo?
Ung thống lĩnh không hiểu ra sao, trở lại trong nhà.
A Đường thấy hắn thất hồn lạc phách như thế, ân cần hỏi:
- Ung ca, làm sao vậy? Giang công tử đi rồi sao? Có thu tiền xem bệnh của chúng ta không?
Ung thống lĩnh buồn bực nói:
- Hắn không lấy, nói tiền xem bệnh tặng cho Chấn nhi cùng Ly nhi. Hắn nói số tiền kia với hắn mà nói không quan trọng, đối với chúng ta mà nói, càng cần hơn nữa.
A Đường ngẩn ngơ:
- Hắn không thu tiền?
- Không thu.
Ung thống lĩnh lắc đầu.
- Giang công tử này, địa vị nhất định không nhỏ. A Đường, lần này ta thực may mắn, vấn đề của ngươi, ta lo lắng mời Đan Tiên Nhân cũng không dùng được. Không nghĩ tới, ngoài ý muốn biết Giang công tử này, lại giải quyết. Ngẫm lại, ta bây giờ còn có chút cảm giác nằm mơ.
Hốc mắt của A Đường cũng đỏ bừng:
- Ung ca, Giang công tử này là Đan Tiên Nhân sao?
Ung thống lĩnh chấn động, hắn còn thực không có suy nghĩ qua vấn đề này. Hắn cảm thấy, Giang công tử còn trẻ như vậy, có lẽ còn chưa tới cấp độ Đan Tiên Nhân.
Dù sao, Đan Tiên Nhân hắn biết đến, cái nào không phải lão quái vật đã sống mấy ngàn tuổi hơn vạn tuổi? Cái nào không phải lão luyện thành thục, xưa nay căn bản không thích xuất đầu lộ diện?
Đan Tiên Nhân, đó là danh từ của đại lão đầu. Nào có Đan Tiên Nhân còn trẻ như vậy?
- Mặc kệ như thế nào, cả nhà chúng ta đều phải nhớ lấy Giang công tử. Hắn là ân nhân cứu mạng của cả nhà chúng ta.
Ngữ khí của Ung thống lĩnh ngưng trọng nói.
A Đường cùng hai hài tử đều gật đầu, trong mắt tràn ngập cảm ơn.
...
Giang Trần phản hồi khách sạn, Tinh Huy phụ nữ kia ở khách sạn chờ đã lâu, thấy Giang Trần trở lại, mới an tâm.
Bọn hắn cũng biết, Giang Trần muộn như vậy không trở lại, hơn phân nửa là bị Ung thống lĩnh mời đi. Dù sao, trước kia Ung thống lĩnh đến đã tìm bọn hắn hỏi qua.
Bọn hắn đại khái biết rõ, Ung thống lĩnh có việc tìm người.
Rơi vào trong tay phủ thành chủ, bọn hắn thực thay Giang Trần đổ mồ hôi. Bởi vì, dưới loại tình huống đó, vạn nhất Giang công tử trị liệu không tốt, rất có thể sẽ bị giận chó đánh mèo.
Chứng kiến Giang Trần hoàn hảo trở lại, hơn nữa thần thái sáng láng, lo lắng của bọn hắn mới bỏ đi.
- Giang công tử, thật có lỗi, Ung thống lĩnh kia vừa tiến đến, liền hướng ta nghe ngóng tình cảnh ngươi cứu mạng ta. Ta cũng như thực nói với hắn. Ngược lại là liên lụy ngươi.
Trong giọng nói của Tinh Huy, có chút ít áy náy.
Giang Trần cười nói:
- Mặc dù các ngươi không nói gì, thì những Thành Vệ quân kia, cũng đã sớm nói với hắn nhất thanh nhị sở rồi. Hắn cũng sẽ tìm đến ta.
Một bên, Tinh Đồng bỗng nhiên đỏ mặt hỏi:
- Giang đại ca, ngươi báo danh tham gia tuyển bạt, đã báo xong chưa?
- Đúng, đã báo tốt rồi. Tùy thời chờ đợi tuyển bạt.
Giang Trần cười nói.
Giang Trần cũng không có nói nhiều, trở lại trong phòng.
Đã muốn tham gia tuyển bạt, thì phải làm nhiều chuẩn bị một ít mới tốt. Mặc kệ võ đạo hay đan đạo, hiện tại Giang Trần đều ở vào một trạng thái rất tốt.
Tại Đông Diên đảo, có lẽ Giang Trần làm không được hoành hành ngang ngược, nhưng muốn tự bảo vệ mình, muốn trở nên nổi bật, Giang Trần tự hỏi vẫn rất có lòng tin.
Một đêm qua đi, giữa trưa ngày thứ hai, Ung thống lĩnh kia liền tới chơi lần nữa:
- Giang công tử, ta không có việc gì giúp ngươi, trước kia ta nghe bọn hắn nói, ngươi xử lý chỉ là ấn phù ở lại tạm thời. Ta thay đổi cho ngươi một ấn phù Bạch Ngân cấp, đây là quyền hạn lớn nhất của ta.
Quyền cư ngụ hạn của một Bạch Ngân cấp, có thể để Giang Trần ở Tội Nghiệt Chi Thành một trăm năm cũng không có vấn đề gì.
Bất quá Giang Trần cần vật như vậy sao.
Giang Trần cũng không sĩ diện cãi láo, biết rõ Ung thống lĩnh này là nóng lòng muốn báo nhân tình, nên cũng thu lấy.
- Tình huống của tẩu tử như thế nào?
- Buổi sáng hôm nay, tinh thần lại khá hơn nhiều. Giang công tử, ngươi thật sự là diệu thủ hồi xuân. Ta nhất định phải đại lực tuyên dương, để cho người trong thiên hạ biết Giang công tử ngươi y thuật lợi hại đến cỡ nào.
Nói đến thê tử, Ung thống lĩnh liền mặt mày hớn hở. Hiển nhiên, hiện tại tâm tình của hắn rất tốt, so với trước kia mỗi ngày sầu mi khổ kiểm, là hoàn toàn bất đồng.
Ung thống lĩnh này, hiển nhiên là cố ý tạo thế cho Giang Trần. Ngày hôm nay, hắn gặp người liền nói sự tình của vợ hắn, gặp người liền nói khoác cho Giang Trần, đem hắn nói thành Đan Đạo Đại Sư thiên hạ vô song.
Ngôn ngữ tầm đó, Ung thống lĩnh thậm chí cảm thấy, tất cả Đan Đế Thánh Thủ, đều không bằng Giang công tử. Cho nên, hắn muốn thay Giang Trần dương danh.
Có đôi khi, sự thật thắng hùng biện. Sự tình thê tử của Ung thống lĩnh, ở Tội Nghiệt Chi Thành rất nhiều người đều biết, nghe nói hôm nay nàng được chữa khỏi, tự nhiên cũng hiếu kỳ.
Lại để cho Giang Trần không nghĩ tới chính là, hắn còn không có tham gia tuyển bạt, thanh danh rõ ràng ở dưới Ung thống lĩnh trợ giúp, đã dần dần tạo thành.
Tội Nghiệt Chi Thành, phủ thành chủ, đề phòng sâm nghiêm.
Thành chủ Tạ Vô Thương, thừa dịp thời gian sau giờ ngọ, đang nghỉ ngơi một chút. Bỗng nhiên thị vệ giữ cửa vội vàng báo lại:
- Thành chủ đại nhân, có sứ giả của Đông Diên đảo tổng thủ đại nhân tới gặp.
Đông Diên đảo ai địa vị cao nhất?
Không phải tam đại thế lực, mà là Khán Thủ giả. Khán Thủ giả đại biểu cho ý chí của toàn bộ Hồi Xuân đảo vực, khống chế lấy quyền hành sinh tử của Đông Diên đảo, duy trì trật tự cơ bản của Đông Diên đảo.
Đương nhiên, đối với Khán Thủ giả mà nói, trật tự bọn hắn cần duy trì, chỉ là không cho người chạy mà thôi. Còn Đông Diên đảo bình thường hắc ám đến cỡ nào, kinh khủng bực nào, khát máu cỡ nào, bọn hắn căn bản không quan tâm.
Thậm chí, bọn hắn ngược lại thích nghe ngóng.
Ý nghĩa Đông Diên đảo tồn tại, ngay ở chỗ này.
Mà phương Khán Thủ giả, người quyền thế lớn nhất, là Tổng thủ đại nhân.
Tổng thủ đại nhân ở Đông Diên đảo, là trung tâm hết thảy đầu mối then chốt quyền lực. Thủ hạ cường giả vô số, nắm giữ lấy hết thảy quyền sinh sát của Đông Diên đảo.
Nếu như Tổng thủ đại nhân muốn ai chết, cái kia chỉ là sự tình một câu.
Cho dù là nhân vật như thành chủ Tội Nghiệt Chi Thành, nhiều lắm chỉ có thể vùng vẫy giãy chết thoáng một phát, tuyệt đối chạy không khỏi vận mệnh bị giết.
Cho nên, nghe nói là Tổng thủ đại nhân phái sứ giả tới, Tạ Vô Thương nào dám lười biếng?
Bỗng nhiên đứng dậy, mặc quần áo tử tế, sửa sang lại y quan thoáng một phát, rất nhanh đi ra ngoài.
- Tôn sứ đến, Tạ mỗ không có từ xa tiếp đón, thứ tội, thứ tội.
Tạ Vô Thương ở trước mặt sứ giả của Tổng thủ đại nhân, lộ ra thập phần khách khí.
Sứ giả kia mặt không biểu tình, nhìn không ra hỉ nộ gì.