Giang Trần thấy cả đám như lão sói xám lừa gạt thỏ con, cũng một hồi im lặng. Tội Nghiệt Chi Thành này, quả nhiên là tràn đầy tà ác.
Giang Trần bất động thanh sắc, đứng trong đám người, nhìn trung niên hán tử kia, lại nhìn thiếu nữ một chút. Từ trên chi tiết, trung niên kia hẳn không phải là khách giang hồ. Bởi vì, Giang Trần xem mu bàn tay, trên mặt của hắn, làn da rất bóng loáng trắng nõn.
Xem xét là người bình thường sống an nhàn sung sướng.
Mà thiếu nữ này, tuy mặc áo gai, nhưng nhìn về phía trên, cũng không phải loại nha đầu nhà cùng khổ. Đôi phụ nữ này, hẳn không phải tán tu đơn giản như vậy.
Trong đám người các loại thanh âm ồn ào, làm cho Giang Trần có chút nghe không vô.
Đột nhiên, trong nội tâm Giang Trần định ra một chủ ý. Tách đám người ra, đi tới phía trước.
Một tay khoác lên cổ tay của trung niên hán tử.
Cô gái kia “A nha” một tiếng, thanh âm trong vắt vội vàng nói:
- Không nên đụng, có độc.
Nhưng Giang Trần lại nhướng mày, làm một động tác để cho cô gái kia lui ra phía sau. Bắt mạch một hồi, trong nội tâm Giang Trần đại khái có cách giải.
- Cô nương, phụ thân ngươi trúng là một loại phấn hoa độc. Giải dược có thể điều phối. Nếu như ngươi tin được ta, thì mang ta đi tìm một Linh Dược phố.
Ngôn ngữ của Giang Trần chân thành, cũng không tà niệm, bởi vậy lộ ra cực kỳ bằng phẳng.
Trong đôi mắt hồn nhiên của cô gái kia, bắn ra một chút ý tứ thẩm đạc. Nhìn chỉ chốc lát, thiếu nữ này yên lặng đứng dậy, cố hết sức dùng chiếu bao phụ thân, hiển nhiên là ý định cùng Giang Trần đi.
Giang Trần thấy thế:
- Ta đến a.
Một tay nhắc tới, trực tiếp khiêng người đàn ông kia lên vai. Tách đám người ra, đi đến phía trước. Cô gái kia bước theo, buồn bực không lên tiếng theo sát Giang Trần. Trong con ngươi đơn thuần, thỉnh thoảng thoáng nhìn Giang Trần.
Hiển nhiên, thiếu nữ này vẫn còn có chút khiếp đảm, vẫn còn có chút lo lắng.
Giang Trần cũng không giải thích cái gì, thản nhiên nói:
- Ở đâu có Linh Dược phố, ngươi chỉ đường. Thời gian rất gấp, lại trễ dùng giải dược, phụ thân ngươi liền cứu không được.
Cô gái kia nghe vậy, thân thể mềm mại nhoáng một cái, không ngừng gật đầu, bước chân nhanh hơn, hướng phía trước đi đến.
- Này, tiểu tử, ngươi có ý tứ gì? Chặn ngang một gạch, đoạt thức ăn trước miệng cọp sao?
Đằng sau, những người xem náo nhiệt kia liền không chịu yên rồi.
- Cũng không phải sao? Tiểu tử ngươi làm như vậy là không có đạo đức a. Mọi người công bình cạnh tranh, ngươi muốn dùng loại thủ đoạn này, đem người lừa gạt đi sao?
- Ngăn hắn lại, trò anh hùng cứu mỹ nhân thấp kém như vậy, lừa gạt ai chứ?
Những gia hỏa lòng dạ khó lường này, rõ ràng cho thấy coi thiếu nữ này là thịt bên miệng rồi. Thấy Giang Trần chặn ngang một gạch, tự nhiên rất khó chịu, nhao nhao tiến lên muốn cướp đoạt.
Bước chân của Giang Trần đột nhiên ngừng lại, Tà Ác Kim Nhãn bắn ra kim quang, bắn về phía linh hồn của mọi người.
Phản ứng của những người này, cùng thủ lãnh độc nhãn trước kia hoàn toàn giống như đúc. Toàn thân co lại, đại não xuất hiện trống rỗng ngắn ngủi.
Tiếp đến, một cảm giác sợ hãi như linh hồn sụp đổ, để cho bọn hắn không hiểu sinh ra một cỗ rung động. Vốn là bước chân hùng hổ, cũng lập tức ngừng lại.
- Muốn chết, thì cứ theo.
Ngữ khí của Giang Trần đạm mạc, quăng tới ánh mắt thoáng nhìn sâm lãnh, lại lần nữa quay người bước đi.
Chỉ một lúc sau, cô gái kia liền mang Giang Trần đi vào một Linh Dược phố.
Cô gái kia đứng trước cửa tiệm thuốc, nhưng vẻ mặt lại xoắn xuýt, bàn tay nhỏ bé không ngừng xoắn lấy góc áo, lộ ra dồn dập bất an.
- Làm sao vậy?
Giang Trần cười nhạt một tiếng.
- Ngươi lo lắng ta lừa ngươi?
Cô gái kia vội vàng lắc đầu, tình thế cấp bách giải thích nói:
- Không... Không phải.
- Vậy thì vào thôi.
Giang Trần tiêu sái cười cười, cất bước đi vào trong. Cô gái kia lại thò tay, bắt được tay áo Giang Trần.
Trong đôi mắt đơn thuần, lại có ba phần khẩn trương, ba phần lo lắng, ba phần nguy nan.
- Ta... Ta vẫn là nghĩ những biện pháp khác a.
Thanh âm của thiếu nữ này, như là muỗi kêu, nhẹ như một cây châm rơi trên mặt đất.
- Còn không tin ta?
Giang Trần giang tay ra.
- Không phải, thật không phải.
Khuôn mặt tinh xảo tuyệt luân của cô gái kia đỏ hồng, lập tức cái đầu nhỏ lại kéo xuống, thanh âm thấp đến không thể nghe thấy.
- Ta... Không có tiền.
Mua Linh Dược phải trả tiền, nàng hiện tại, ngay cả ăn ở cũng không có tiền, chớ nói chi là mua Linh Dược.
Giang Trần bừng tỉnh đại ngộ, bật cười nói:
- Đi thôi, ta có tiền.
Giang Trần cũng không để ý tới tâm tư của thiếu nữ này, sải bước đi vào, nói với tiểu nhị:
- Tiểu ca, cho ta một cây Kim Tiền Linh Trúc, một cây Kỳ Ẩn Thảo, còn có hai khỏa Bối Nguyên Châu...
Giang Trần một hơi khai ra rất nhiều loại.
Những vật này, cấp bậc đều không tính cao, đại khái là Địa cấp Linh Dược cùng Thiên cấp Linh Dược. Tại Vạn Uyên đảo, hiển nhiên không tính quá trân quý.
Tiểu nhị kia cũng không có làm khó dễ, chiếu đơn nói:
- Khách quan, tổng cộng là hai mươi sáu vạn Thiên Linh thạch.
Hai mươi sáu vạn Thiên Linh thạch, tương đương với 2600 vạn Thánh Linh Thạch. Muốn nói giá cả, cũng không mắc. Trên người Giang Trần, tự nhiên không thiếu Thánh Linh Thạch.
Thư Vạn Thanh kia lưu lại Thiên Linh thạch, Giang Trần quả thực có không ít.
Lập tức lấy ra hai mươi sáu vạn Thiên Linh thạch.
- Các ngươi ở đâu?
Giang Trần quay đầu hỏi cô gái kia.
Hắn vừa hỏi, mặt cô gái kia liền đỏ rồi. Hai người bọn hắn, sớm không có tiền ở trọ. Hai ngày trước đã bị đuổi ra đầu đường rồi.
Giang Trần thấy nàng phản ứng, đại khái đã suy đoán ra.
Lập tức không hề hỏi nhiều, đi ra ngoài, tìm được một khách sạn, thuê hai gian phòng.
Nơi này, tiêu phí khách sạn là phi thường quý.
Bất quá đối với Giang Trần mà nói, cái tiêu phí này, căn bản không phải vấn đề.
Giang Trần thuê hai gian phòng.
- Ngươi trước chiếu khán phụ thân ngươi, ta đi phối trí giải dược thoáng một phát.
Giang Trần đã ra tay giúp đỡ, thì sẽ không bỏ dở nửa chừng.
Luyện chế giải dược, đối với hắn mà nói, là một bữa ăn sáng.
Một giờ sau, Giang Trần gõ cửa phòng đối diện. Cô gái kia nhìn thấy Giang Trần, trên mặt lộ ra sắc mặt vui mừng, lại có chút thẹn thùng:
- Ngươi... Ngươi luyện chế tốt rồi?
- Cầm lấy cho phụ thân ngươi dùng a.
Giang Trần cũng không có ý định tiến vào.
- Trước dùng một viên, chờ hắn tỉnh, qua hai canh giờ sau, lại dùng một viên, sẽ khỏi hẳn. Gian phòng này, ta thuê mười ngày, các ngươi cứ việc ở lại đi.
Giang Trần làm việc thiện, cũng không cầu hồi báo. Nói xong, đem giải dược nhét vào trong tay cô gái kia, tùy ý khoát tay áo, trực tiếp đi về phòng của mình.
Trở lại gian phòng của mình, Giang Trần ngồi xếp bằng minh tưởng chốc lát. Ý định lát nữa sẽ ra ngoài tìm hiểu tin tức.
Ước chừng sau nửa canh giờ.
Cốc cốc!
Tiếng đập cửa truyền đến.
- Ai?
Giang Trần lạnh lùng hỏi.
- Là... Là ta.
Bên ngoài truyền đến, là thanh âm của thiếu nữ kia.
- Vào đi.
Giang Trần có chút ngoài ý muốn, nhưng không có cự nhân ở ngoài ngàn dặm.