Giang Trần thấy từ trong miệng Thiết Tháp đại hán, cũng không chiếm được tin tức hữu dụng gì rồi.
Chán nản khoát tay áo:
- Ngươi đi đi, ngươi so với hai cái kia thì thuận mắt hơn một ít, bổn công tử tha cho ngươi một mạng.
Vốn, Giang Trần đối với ba người này là phi thường chán ghét. Bất quá, cân nhắc đến hoàn cảnh của Đông Diên đảo, người bình thường đều sẽ biến thành tên điên.
Nhìn Thiết Tháp đại hán kia, bản tính rõ ràng không giống như là loại tội ác tày trời, nên Giang Trần không có hứng thú giết hắn.
Thiết Tháp đại hán kia không ngờ tới Giang Trần thật muốn thả hắn đi, chần chờ một chút, lúc này mới gật gật đầu, cắn răng một cái, quay người đi ra.
Đi đến khu vực an toàn, Thiết Tháp đại hán kia mới thở một hơi dài nhẹ nhõm, nhưng mà tâm tình của hắn, lại không có vì chạy thoát liền dễ dàng hơn.
Không biết vì cái gì, người trẻ tuổi kia tha hắn, lại để cho hắn đột nhiên có loại cảm giác hoang đường. Đây chính là Đông Diên đảo a, rõ ràng có người sẽ tha người khác một con đường sống.
Vốn muốn cất bước ly khai, Thiết Tháp đại hán kia nghĩ nghĩ, lại chần chờ. Dừng bước chân một chút, tựa như đang tự hỏi cái gì.
Trôi qua một lát, người đàn ông kia rõ ràng quay lại, đi đến chỗ Giang Trần.
Giang Trần khoanh chân ngồi ở địa phương cách đó không xa, cũng không có ly khai. Thần thức phát giác được Thiết Tháp đại hán kia đi trở về.
Giang Trần có chút ngoài ý muốn, cau mày nói:
- Ngươi cho rằng ta thật sự không dám giết ngươi sao?
Thiết Tháp đại hán kia giơ cao hai tay:
- Ta không có ý khiêu khích. Ta chạy tới khu vực an toàn, bất quá nghĩ tới một sự kiện, cho nên lại phản hồi tới tìm ngươi.
Giang Trần lạnh lùng nói:
- Ngươi tốt nhất nói ra một lý do thích hợp.
Cho ngươi cơ hội chạy trốn, nếu như không quý trọng, còn đi tìm cái chết, Giang Trần tuyệt không ngại tiễn đưa hắn một đoạn đường.
Người nọ cũng không tới gần, đứng ở xa xa, hướng Giang Trần ném tới một vật.
Vật kia rơi vào trên bãi cỏ, Giang Trần lườm đi, là một ngọc giản đen nhánh.
- Đây là cái gì?
Giang Trần hỏi.
- Ta xem không hiểu, ở mấy năm trước, ta từ trong một bộ xương cốt ven đường tìm được. Thần trí của ta có hạn, phá giải không được. Có lẽ, cho ngươi có chút tác dụng a.
Tại Đông Diên đảo, ai cũng chưa nói tới tài phú đầy đủ. Dù sao, nơi này trên cơ bản chỉ có cướp đoạt, không có sinh sản, nơi nào đến tài phú?
Tài nguyên có hạn, đều là ở trong tay vô số người, qua tay đến qua tay đi. Hôm nay người này chết, đồ đạc của hắn, toàn bộ lưu lạc đến trong tay người giết hắn.
Ngày mai, nói không chừng người giết hắn, lại bị người khác giết, đồ vật lại rơi vào trong tay hung thủ mới. Như thế tuần hoàn đền đáp lại, rất nhiều thứ, đã hoàn toàn không cách nào truy tra lai lịch.
Giang Trần tiếp nhận thứ này, quét thoáng một phát, trong lúc nhất thời, cũng không có vội vã đi phá giải.
- Đúng rồi, cho ngươi thêm một lời khuyên. Tại Đông Diên đảo, ngươi nhất định phải tâm ngoan thủ lạt, không nên hơi một tí lại tha người. Tại đây, ngươi tha người khác một lần, là tàn nhẫn đối với chính mình.
Thiết Tháp đại hán kia, rõ ràng còn không đi. Lần nữa nói với Giang Trần.
Giang Trần từ chối cho ý kiến, hắn cũng biết, bởi vì mình không giết hắn, Thiết Tháp đại hán kia ân oán rõ ràng, ý định trong khả năng của hắn, hồi báo mình một chút đồ vật.
Thiết Tháp đại hán kia thấy Giang Trần từ chối cho ý kiến, thái độ lãnh đạm, cũng không biết đối phương nghe vào không, nên chán nản thất vọng thở dài một hơi.
Trong lúc đó, lại nghĩ tới một sự kiện, bỗng nhiên lại nhìn về phía Giang Trần:
- Công tử, ngươi nói là, ngươi có cách nghĩ chạy ra Đông Diên đảo?
Giang Trần thản nhiên nói:
- Như thế nào?
- Ngươi đừng hiểu lầm, ta không phải người mật báo. Nếu như người khác nói thoát đi nơi đây, ta sẽ cảm thấy đầu óc hắn hư mất. Bất quá, ở trên người của ngươi, có rất nhiều thứ ta xem không hiểu. Thậm chí ta cảm thấy, ngươi không thuộc nơi này. Có lẽ, có một ngày, ngươi thật có thể ly khai!
- Tất nhiên.
Giang Trần thản nhiên nói.
Thiết Tháp đại hán kia bỗng nhiên quỳ xuống đất:
- Công tử, ta có một thỉnh cầu.
- Cái gì?
Giang Trần nhíu mày.
- Ta có đứa con gái, tại Hồi Xuân đảo vực Lục Diệp Thành. Nàng không biết ta bị bắt, càng không biết ta ở Đông Diên đảo. Ta ở đây có vài thứ, nếu như có một ngày công tử thoát đi, thuận tiện đi ngang qua Lục Diệp Thành, có thể thuận tiện đem những vật này đưa cho con gái ta không?
Thiết Tháp đại hán này nói đến con gái, trong mắt cũng khó được hiện lên một tia nhu tình. Vành mắt đỏ bừng, bờ môi không ngừng run rẩy, hiển nhiên đối với con gái yêu đến cực điểm.
- Vì sao ngươi không đợi tự mình đi ra ngoài cho nàng?
- Ta?
Thiết Tháp đại hán kia lắc đầu.
- Ta đời này, là không có hi vọng rồi. Ta có bao nhiêu cân lượng ta rất rõ ràng. Tại Đông Diên đảo, ta cái rắm cũng không phải. Trốn? Cái kia chỉ có thể chết nhanh mà thôi. Ai! Ta không phải một người cha tốt, ta lại để cho con gái lẻ loi trơ trọi sống trên đời, ta...
Thiết Tháp đại hán nói đến phần sau, cũng hung hăng đánh tới mặt đất, mặt nhào vào thảm cỏ, nức nở không thôi.
Loại tràng diện này, lại để cho Giang Trần nhớ tới Thiên đế phụ thân kiếp trước.
- Con gái của ngươi tên gọi là gì?
Trong nội tâm Giang Trần bỗng nhiên có chút cảm giác, hỏi.
Đại hán kia nghe vậy, vui mừng quá đỗi:
- Công tử, nói như vậy, ngươi là đáp ứng sao?
- Ta hết sức nỗ lực, Lục Diệp Thành, ta nhớ kỹ rồi.
Giang Trần đối với Thiết Tháp đại hán này chưa nói tới thưởng thức, nhưng từ trong mắt hắn chảy xuôi ra tình thương của cha, lại là chân thật.
Vì phần tình thương của cha này, Giang Trần cảm thấy, nên giúp.
- Nữ nhi của ta, ở Lục Diệp Thành, tên của nàng gọi Oánh Oánh, nàng và ta họ Phương.
Thiết Tháp đại hán nói.
Thiết Tháp đại hán này, thời điểm nói đến con gái, mới toát ra một mặt Thiết Hán nhu tình.
Giang Trần cười nhạt nói:
- Ngươi mang thứ đó phó thác cho ta, sẽ không sợ ta nuốt riêng sao?
Thiết Tháp đại hán lớn tiếng nói:
- Lão Phương ta con mắt mù, mới nhận thức loại gia hỏa như Hầu Tam làm huynh đệ. Bất quá lần này, ta cảm giác mình sẽ không nhìn lầm. Ngươi không phải người bình thường, ngươi chướng mắt ít đồ này của ta. Hơn nữa, ngươi không giống những người khác trên Đông Diên đảo.
- Không có gì không giống, người uy hiếp đến ta, ta đồng dạng sẽ để cho hắn biến mất sạch sẽ.
Giang Trần cười lạnh.
- Không không không, cái này là địa phương ngươi không giống mọi người. Chọc tới ngươi, ngươi mới phản kích, ngươi sẽ không chủ động đi gây người khác, ngươi sẽ không giống sài lang tràn ngập tính công kích. Tối thiểu nhất, ngươi không có mất đi nhân tính cơ bản nhất. Bất quá, ở chỗ này, giữ lại nhân tính, đối với ngươi mà nói, chưa chắc là chuyện gì tốt. Tại đây, chỉ có thú tính mới có thể để cho ngươi sống lâu, sống tốt!
Giang Trần nhướng mày:
- Tốt rồi, loại thuyết giáo này, trước đó ngươi đã nói qua. Ta có điểm mấu chốt làm người của ta. Nếu như ta mất đi hết thảy nhân tính, toàn bộ chuyển hóa thành thú tính, cái kia còn không bằng vĩnh viễn ra không được.
Đây là lời nói thật của Giang Trần.