Tố Hoàn Chân biết, Giang Trần nói là tình hình thực tế.
- Giang Trần Thiếu chủ là Trận Pháp hành gia, kính xin vui lòng chỉ giáo.
Dù là Khổng Tước Đại Đế lúc trước, Tố Hoàn Chân cũng không sử dụng loại ngôn ngữ thỉnh giáo này.
Giang Trần cười nói:
- Chỉ giáo thì không dám nhận. Tố viện chủ có biết, Thiên Thiền Cổ Viện của ngươi, Thượng Cổ truyền thừa xuất từ nơi nào không?
- Ta thực không biết.
Tố Hoàn Chân cũng không có cố làm ra vẻ.
- Giang Trần Thiếu chủ hẳn là biết rõ sâu xa của Thiên Thiền Cổ Viện ta?
Ngữ khí của Tố Hoàn Chân đột nhiên có chút kinh hỉ hỏi thăm.
- Thượng Cổ có một trận pháp đại tông, tên là Đan Tiêu Cổ Phái. Rất nhiều trận pháp truyền thừa của Thiên Thiền Cổ Viện các ngươi, cùng Đan Tiêu Cổ Phái rất có sâu xa.
- Đan Tiêu Cổ Phái?
Ánh mắt của Tố Hoàn Chân có chút mờ mịt, hiển nhiên, nàng không có nghe nói qua trận pháp đại tông Thượng Cổ gì.
Giang Trần cũng không có thời gian cùng nàng giải thích cặn kẽ, lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật:
- Tố viện chủ, trong Trữ Vật Giới Chỉ này, có rất nhiều điển tịch phương diện trận pháp, còn có một chút trận đồ, đều là truyền thừa của Thượng Cổ Đan Tiêu Cổ Phái. Nội tình của hắn, phi thường thâm hậu. Nếu như ngươi tiến hành nghiên cứu, nhất định có thể làm cho truyền thừa của Thiên Thiền Cổ Viện tăng lên mấy lần, một lần hành động siêu việt Nhất phẩm tông môn khác, cũng không phải nói chơi!
Tố Hoàn Chân nghe vậy đại hỉ, nàng hiển nhiên thoáng cái không thể từ trong tin tức mà Giang Trần mang đến tỉnh lại, thật sự quá rung động rồi.
Đan Tiêu Cổ Phái, trận pháp truyền thừa, siêu việt Nhất phẩm tông môn khác!
Những cái này, là mục tiêu mà Tố Hoàn Chân luôn cố gắng muốn đi thực hiện a.
- Giang Trần Thiếu chủ, tựa hồ sau khi nhận thức ngươi, Thiên Thiền Cổ Viện ta là vận may vào đầu a. Những vật này, đối với Thiên Thiền Cổ Viện ta, đều là vật báu vô giá. Bổn viện chủ cũng có chút không biết nên hồi báo như thế nào rồi. Ngươi lại là người có đạo lữ, bằng không thì, nữ đệ tử thiên tài của Thiên Thiền Cổ Viện ta thiên sinh lệ chất... Hì hì.
Tố Hoàn Chân nói đến đây, chính mình cũng nở nụ cười.
Giang Trần cười khổ nói:
- Tố viện chủ ngàn vạn lần không nên loạn điểm uyên ương phổ. Kỳ thật lần này ta tới, ngoại trừ đưa tặng điển tịch cùng trận đồ ra, còn có một chuyện trọng yếu.
Ngữ khí của Giang Trần trở nên nghiêm túc lên.
Tố Hoàn Chân thấy ngữ khí của Giang Trần nghiêm túc, cũng thu vẻ vui đùa, nghiêm mặt hỏi:
- Chuyện gì? Giang Trần Thiếu chủ mời nói.
- Ta muốn hỏi Tố viện chủ, ở địa bàn Thiên Thiền Cổ Viện này, còn có cổ trận pháp khả nghi, hoặc là cổ di chỉ gì không?
Ánh mắt Giang Trần lóng lánh lấy tinh quang, nhìn qua Tố Hoàn Chân.
Tố Hoàn Chân trầm tư một lát:
- Thiên Thiền Cổ Viện ta ở góc Đông Nam, tại thời đại Thượng Cổ, cũng không phải hạch tâm chi địa của Thần Uyên Đại Lục. Bất quá, nhắc tới Thượng Cổ di chỉ, thật đúng là có một ít. Bất quá, lịch đại Thiên Thiền Cổ Viện chúng ta, đã từng dò xét qua những di chỉ này, nhưng không có Bí Cảnh gì có thể thăm dò, càng không có truyền thừa bảo vật gì có thể đào móc.
- Tố viện chủ có thể mang ta đi nhìn xem không?
Ánh mắt Giang Trần tha thiết.
Hắn tới nơi này, tự nhiên không phải đến thăm dò Bí Cảnh, đào móc bảo vật gì. Hắn là đến tìm kiếm mật trận đi Vạn Uyên đảo.
Loại mật trận này, nhất định là Thượng Cổ di chỉ phi thường thần bí. Người bình thường, chỉ sợ không biết không hiểu.
Căn cứ tình báo của Giang Trần, Vạn Uyên đảo đến Nhân loại cương vực, điểm đăng nhập cũng không nhiều. Mà địa bàn Thiên Thiền Cổ Viện, là một cứ điểm trọng yếu nhất.
Hoàng Nhi lưu lại tin tức, còn có Giang Trần khảo vấn ra tin tức, cũng không phải đặc biệt hoàn thiện. Nhưng mà Giang Trần từ các loại tình báo đến phân tích, hắn cảm thấy, Vạn Uyên đảo cùng Nhân loại cương vực dính liền, hơn phân nửa ở địa bàn của Thiên Thiền Cổ Viện, tại Thượng Cổ di chỉ nào đó.
Loại Thượng Cổ di chỉ này, hơn phân nửa có truyền tống thông đạo. Truyền tống thông đạo này, chưa hẳn có thể trực tiếp đưa đến Vạn Uyên đảo, nhưng thông qua lối đi kia, lại có thể truyền tống đến địa điểm nào đó, thuận lợi tìm được tọa độ tiến về Vạn Uyên đảo.
Loại địa phương như Vạn Uyên đảo này, tuy ở vị diện Thần Uyên Đại Lục, nhưng nó hiển nhiên đã tự thành nhất thể, ngăn cách cùng Thần Uyên Đại Lục.
Nếu như không có tìm được tọa độ chính xác, chỉ sợ căn bản không đến được Vạn Uyên đảo.
Tuy Giang Trần không nói tìm những di chỉ này xuất phát từ nguyên nhân gì, bất quá Tố Hoàn Chân hiển nhiên rất tín nhiệm Giang Trần, cũng không có hỏi tới.
- Ta sẽ đi ngay bây giờ?
Tố Hoàn Chân hỏi.
- Càng nhanh càng tốt.
Giang Trần cũng không từ chối.
Tố Hoàn Chân không kéo dài, gật đầu nói:
- Tốt, ba khu ta biết rõ, đều rất khả nghi. Chúng ta đi xem từng chỗ.
Tố Hoàn Chân hiển nhiên đã nhìn ra, Giang Trần đối với sự tình này đặc biệt coi trọng.
Nhận nhiều chỗ tốt từ Giang Trần như vậy, kỳ thật trong nội tâm Tố Hoàn Chân cũng thấy có chút không ý tứ.
Nàng tin tưởng, Giang Trần đến Thiên Thiền Cổ Viện, tuyệt đối không phải là vì mưu lợi cá nhân. Hơn nữa, những di chỉ kia, Thiên Thiền Cổ Viện không biết thăm dò qua bao nhiêu lần, cho tới bây giờ là không có đại thu hoạch gì.
Cho nên, Tố Hoàn Chân cũng không có không bỏ được gì, càng không cảm giác địa bàn nhà mình, không cho phép người khác tới giương oai.
Nếu như tông môn khác, Tố Hoàn Chân thật đúng là sẽ xem xét thoáng một phát.
Nhưng mà Giang Trần, Tố Hoàn Chân căn bản không cần cân nhắc. Trên thế giới chỉ có hai nam nhân, sẽ để cho Tố Hoàn Chân không làm bất luận cân nhắc gì.
Một cái là Khổng Tước nàng yêu, một cái là Giang Trần lần lượt trợ giúp Thiên Thiền Cổ Viện.
Xảo nhất chính là, hai nam nhân này, đều là Lưu Ly Vương Thành chi chủ.
Chỗ di chỉ thứ nhất, cách Thiên Thiền Cổ Viện Thánh Địa cũng không xa. Tố Hoàn Chân mang theo Giang Trần đi tới nơi đây.
- Giang Trần Thiếu chủ, nơi đây, là một chỗ trong đó. Ta cũng nghiên cứu qua nơi đây nhiều lần, bất quá nơi này, nhìn về phía trên, không có địa phương đặc biệt gì cả.
Tố Hoàn Chân dẫn Giang Trần đến chỗ này.
Giang Trần vòng quanh nơi này, đi một hồi. Thất vọng lắc đầu:
- Nơi này, là một Thượng Cổ chiến trường, có dấu vết sát phạt rõ ràng. Nơi đây, từng có qua một trận pháp, phát sinh chiến đấu thảm thiết. Bất quá, hiện tại đã không có bất kỳ vật hữu dụng lưu lại rồi.
Giang Trần chuyển một vòng, nhìn mấy lần, thì có phán đoán của mình.
Tố Hoàn Chân nghe Giang Trần nói như vậy, cũng không ngoài ý muốn:
- Thiên Thiền Cổ Viện chúng ta, đối với di chỉ này, cũng suy tính như vậy. Quả nhiên cùng Giang Trần Thiếu chủ chứng kiến gần giống nhau.
Hai người lại đi một chỗ di chỉ khác.
Chỗ di chỉ thứ hai, lại càng thêm vắng vẻ một tí. Là ở trong một sơn cốc.
- Giang Trần Thiếu chủ, di chỉ này so sánh thần bí. Thiên Thiền Cổ Viện chúng ta đến nghiên cứu rất nhiều lần, lại thủy chung không được kết quả gì.
Tố Hoàn Chân đối với di chỉ này, rõ ràng càng thêm coi trọng một ít.