Khổ Trúc lão tổ tính toán khoảng cách của mình với Giang Trần, chuẩn bị cường thế đánh ra một kích. Giờ phút này kỳ thực Khổ Trúc lão tổ cũng không có buông tha hy vọng dùng một kích này vãn hồi cục diện.
Chỉ là giống như Giang Trần có thể nhìn thấu tâm tư của Khổ Trúc lão tổ vậy.
Hắn cười nhạt một tiếng:
- Khổ Trúc, thu hồi tâm tư kia của ngươi đi. Ngươi càng manh động, Bổn thiếu chủ cam đoan ngươi chết càng nhanh. Ta dám xuất hiện ở chỗ này là có nắm chắc ngươi không làm gì được ta. Đừng nói ngươi trúng Phong Vân thất hồn tán. Cho dù không trúng, ngươi cũng chưa chắc đã có thể làm gì được ta.
Đây là sự tự tin của Giang Trần.
Khổ Trúc lão tổ bị nói trúng tâm tư, nghẹn khuất phát tiết, thở dài nói:
- Không thể tưởng tượng được Khổ Trúc lão tổ ta cả đời tung hoành thiên hạ, kết quả lại ngã ngựa trước mặt một tiểu tử miệng còn hôi sữa nhân tộc. Quả thực là nực cười.
Ngữ khí của Khổ Trúc lão tổ uể oải, hiển nhiên hắn đã biết chuyện không thể xoay chuyển.
Giang Trần không có vì lời nói này của Khổ Trúc lão tổ mà buông lỏng cảnh giác, hắn chỉ lạnh lùng bật cười nhìn qua Khổ Trúc lão tổ.
- Được làm vua thua làm giặc, đã không còn gì để nói.
Khổ Trúc lão tổ cũng là lưu manh:
- Ngươi nói đi, điều kiện gì, ngươi mới có thể buông tha cho những dũng sĩ Khổ Man tộc vô tội này?
- Vô tội?
Giang Trần nhịn không được cười phá lên:
- Bọn chúng tiến vào cương vực nhân loại, không có giết người, không có đánh cướp sao? Như vậy thì sao có thể được coi là người vô tội được?
Ngữ khí Giang Trần trầm xuống:
- Khổ Trúc, ngươi không cần giả ngu với bổn theieus chủ. Hiện tại ngươi không có tư cách cò kè mặc cả với ta. Biết chưa?
Khổ Trúc lão tổ dù gì cũng là đại nhân vật, bị Giang Trần quát lớn như vậy, trong lòng giận dữ. Chỉ là khi hắn muốn phát động lực lượng công kích mới chán nản phát hiện ra, hắn đã không có bất kỳ nắm chắc này đánh trúng Giang Trần.
Khổ Trúc lão tổ cưỡng ép ngăn chặn lửa giận trong lòng, nhẫn nhịn, nói:
- Giết người đầu rơi xuống đất. Giang Trần ngươi định thế nào? Cứ ra tay đi.
- Muốn ta tha chết cho những kẻ này cũng được. Nhưng mà điều kiện nhất định là có.
Giang Trần chậm rãi nói.
- Điều kiện gì, ngươi cứ nói đi.
Khổ Trúc lão tổ nghe nói còn có thể đàm phán, trong lòng hiện lên một đường sinh cơ.
- Thứ nhất, rất đơn giản. Khổ Trúc lão tổ ngươi làm tôi tớ cho ta.
Giang Trần mới mở miệng đã nói ra chuyện kinh người.
Khổ Trúc lão tổ thốt lên:
- Ngươi điên sao?
Giang Trần cười lớn không thôi:
- Ngươi muốn nói cho ta biết, ngươi cận kề cái chết cũng không chịu nhục sao? Vậy cũng được, không cần đàm phán. Dù sao trong kế hoạch của ta cũng không có hạng mục như vậy.
Giang Trần nói xong, sắc mặt trực tiếp trầm xuống.
Khổ Trúc lão tổ vốn còn muốn cò kè mặc cả với Giang Trần, thấy Giang Trần căn bản không để mình đẩy chạy lòng vòng, nói trở mặt là trở mặt. Loại người này đâu giống như là thiên tài trẻ tuổi, quả thực so với Khổ Trúc lão tổ hắn còn từng trải hơn.
- Chậm đã.
Khổ Trúc lão tổ thấy Giang Trần xuất ra Thánh Long cung, bộ dáng như tùy thời động thủ, trong lòng trầm xuống. Vội vàng quát.
Giang Trần cười lạnh nói:
- Không cần kéo dài thời gian. Có câu nói được làm vua, thua làm giặc. Ngươi thất bại thì nên có giác ngộ của kẻ thất bại. Ngươi cho rằng do dư, nhăn nhăn nhó nhó có thể vãn hồi thế cục sao?
- Không có một chút chỗ trống nào sao?
Ngữ khí của Khổ Trúc lão tổ đìu hiu.
- Có, bổn thiếu chủ có thể phá lệ dài dòng với ngươi một câu. Làm tôi tớ cho ta, đời này của ngươi có lẽ có hy vọng đột phá Đại thiên vị. Bằng không mà nói, đời này của ngươi chỉ có thể sống cả đời còn lại trong Trung Thiên Vị.
Giang Trần lạnh nhạt nói.
Những lời này lại làm cho toàn thân Khổ Trúc lão tổ chấn động:
- Ngươi.... Ngươi có bổn sự này sao?
Giang Trần cười nhạt nói:
- Ngươi tin hay không tin đều không thay đổi được sự thực ngươi không còn lựa chọn nào khác.
Khổ Trúc lão tổ thở dài một tiếng:
- Ta hỏi những người khác một chút.
- Không cần hỏi. Ba đại bộ lạc kia, bổn thiếu chủ không có hứng thú. Kết cục của bọn chúng ta giao cho Cổ Na vương quyết định. Cổ Na vương muốn bọn chúng chết, thì bọn chúng phải chết.
Cổ Na vương nghe lời này, hai mắt sáng lên.
Những lời này của Giang Trần rõ ràng đã cho hắn mặt mũi lớn lao. Làm cho hắn cảm thấy lựa chọn lần này của hắn cực kỳ sáng suốt.
Cổ Na vương kỳ thực cũng lo lắng Giang Trần qua sông đoạn cầu. Hiện tại nghe những lời này của Giang Trần, hắn mới biết được Giang Trần cũng không có ý định qua sông đoạn cầu.
Cao tầng ba đại bộ lạc kia đều hoảng sợ biến sắc, rầu rĩ cầu khẩn:
- Khổ Trúc lão tổ, chúng ta rơi vào trong tay Cổ Na vương, hẳn phải chết không thể nghi ngờ a.
KHổ Trúc lão tổ chán nản nhìn qua Giang Trần:
- Thực sự không còn cách nào khác sao?
- Ta đã có giao dịch với Cổ Na vương, đã đồng ý bồi dưỡng hắn thượng vị. Giang Trần ta nói một không nói hai, các ngươi cầu ta, còn không bằng đi cầu Cổ Na vương thì hơn.
Sắc mặt Hoa Bối vương bỗng nhiên đại biến, đi tới trước một bước, cúi đầu thật sâu với Cổ Na vương:
- Cổ Na vương, trước đó là ta ngu xuẩn, đấu mồm mép với ngươi. Ngươi là đại nhân không nên chấp kẻ tiểu nhân. Chỉ cần ngươi cho chúng ta một con đường sống, chúng ta nguyện ý tôn ngươi làm chủ Khổ Man tộc, cho ngươi khống chế thần miếu.
Hoa Bối vương này trước đó có hiềm khích với Cổ Na vương.
Cổ Na vương cười lạnh một tiếng:
- Những người khác ta có thể thả lưới lỏng ra một chút. Nhưng Hoa Bối vương ngươi, âm hiểm xảo trá, tuyệt đối không thể giữ ngươi lại.
Cổ Na vương nói xong, tiến lên một bước, trực tiếp dùng một chưởng chụp về phía ngực Hoa Bối vương.
Hoa Bối vương trúng độc, một thân công lực mười phần không còn một, làm sao có thể là đối thủ của Cổ Na vương được? Một chưởng kia nện vào trên lồng ngực rắn chắc của hắn.
Rắc.
Tiếng vỡ thanh thúy vang vọng, thân thể Hoa Bối vương giống như diều đứt dây bay ra ngoài. Cổ Na vương tiến lên vài bước, dẫm nát mặt Hoa Bối vương.
- Nếu như không phải ngươi tự chủ trương, đưa ra chia lộ tuyến, làm sao có chuyện nhục nhã hôm nay? Ngươi tự cho mình là thông minh, thông minh quá sẽ bị thông minh hại.
Cổ Na vương nói xong, trực tiếp dùng lực.
Đầu Hoa Bối vương kia giống như một trái dưa hấu bị đè nát.
Cổ Na vương đại phát thần uy, khiến cho hai đại tù trưởng khác ở hiện trường mặt cắt không còn một chút máu.
Nguyên Khương vương cố gắng nặn ra nụ cười, nói:
- Cổ Na vương, khi ngươi và Hoa Bối vương đấu nhau, ta cũng không có bỏ đá xuống giếng a. Ta là hảo tâm hòa giải, ngươi xem...
Cổ Na vương lạnh nhạt gật đầu:
- Lúc ấy nếu như ngươi tỏ vẻ ủng hộ ta, bổn vương có thể coi ngươi là bằng hữu tâm phúc. Chỉ tiếc ngươi lại đứng ở giữa hòa giải. Nhưng mà ta có thể tha chết cho ngươi, không diệt Nguyên Khương bộ lạc các ngươi, nhưng mà ngươi phải thuần phục ta, hiệu trung với ta. Coi ta là vương Khổ Man tộc, khống chế thần miếu, khống chế quyền tế tự.