Cho dù có dũng khí này, không có bí pháp cũng chỉ là uổng công.
- Ha ha, sao ta đột nhiên có cảm giác Thư lão đầu này không còn chán ghét như vậy?
Giang Trần nhìn qua xá lợi võ đạo này, trong lúc nhất thời cảm thấy khuôn mặt thích giả thần giả quỷ của Thư Vạn Thanh kia đột nheien không còn đáng giận, chán ghét như vậy nữ.a
Kiểm kê tới giai đoạn sau cùng, quả thực khiến cho Giang Trần kinh hỉ không thôi.
Xá lợi đế cảnh này đối với Giang Trần mà nói, là thứ tốt, hơn nữa là thứ tốt vô cùng lớn.
- Có xá lợi Đế cảnh này, một ngày kia khi ta đột phá Đế cảnh, không cần dừng lại quá lâu, tuy nói rằng xá lợi võ đạo này thoáng cái không để cho ta tăng lên tới Đế cảnh đỉnh phong, trùng kích Thiên Vị. Nhưng ít ra xá lợi võ đạo này có thể rút ngắn chu kỳ Đế cảnh của ta, thời gian trùng kích Thiên Vị sẽ giảm bớt một đoạn thời gian lớn.
Trong lòng Giang Trần bành trướng, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy nhân sinh ở kiếp này đặc sắc, đáng để chờ mong như vậy.
Hắn cũng cảm giác được khoảng cách giữa hắn và Chư Thiên thế giới lại gần thêm một bước.
Một khi tiến vào Thiên Vị, cũng có nghĩa là, hắn đã chạm tới Chư Thiên thế giới, nghĩ tới đây, hắn cơ hồ khó có thể giữ được bình tĩnh.
Tuy rằng Giang Trần chuyển sinh tới Thần Uyên đại lục đã nhiều năm. Thế nhưng mà trí nhớ trăm vạn năm kiếp trước hoàn toàn không có biến mất trong thần thức của hắn, ngược lại ngày càng rõ ràng, càng ngày càng nhiều.
Thân nhân ở kiếp này, bằng hữu, đồng môn, Giang Trần vô cùng quý tọng. Nhưng mà ở sâu trong lòng hắn, cũng vẫn còn tình phụ tử kiếp tước.
Đó là một đoạn tình phụ tử không có cách nào thay thế.
- Phụ thân, chờ con. Người là Thái Uyên Thiên Đế, cho dù là Chư THiên bị nghiền nát thì nhất định cũng không vẫn lạc. Con chuyển sinh tới đây, phải chăng là một tay phụ thân an bài? Con biết rõ, kiếp trước con có thân thể Thái Âm, có thể sống trăm vạn năm, có thể bảo lưu nhiều trí nhớ như vậy, tất cả là vì phụ thân người không tiếc hi sinh số mệnh bản thân, luyện chế Nhật Nguyệt thần đan, kéo dài tính mạng cho con...
- Phụ thân, chờ con.
Ý chí của Giang Trần vô cùng kiên định, giờ phút này đạo dây chuyền phong ấn trong thức hải hắn vốn bình tĩnh giống như mặt nước cảm nhận được phần ý chí này của Giang Trần, giống như là giọt lệ, nhỏ ra một giọt nước tinh khiết. Giống như là ngôi sao từ thái cổ, vô cùng sáng chói, giống như bao hàm sức mạnh to lớn của thiên địa.
Toàn thân Giang Trần rung động.
- Xảy ra chuyện gì? Dây chuyền phong ấn này không ngờ lại sinh ra cảm ứng với ta?
Toàn thân Giang Trần run lên, kích động không thôi.
- Nhất định là ý thức của phụ thân phong ấn trong thức hải của ta. Phong ấn này tất nhiên ẩn chứa ý chí của phụ thân Thiên Đế. Thứ giống như giọt nước này tinh thuần như vậy, có thể so sánh với sức mạnh Chư Thiên...
Đột nhiên Giang Trần có cảm giác, có một cảm giác, hắn cảm thấy chất lỏng giống như giọt nước bình thường này nếu như có thể ném ra ngoài, tuyệt đối có uy lực hủy thiên diệt địa.
Loại uy năng này cho dù là cường giả Thiên Vị mạnh nhất, cao cấp nhất, cũng hoàn toàn không có cách nào phát ra được.
Cường giả Thiên Vị, có lẽ dưới loại lực lượng thiên địa to lớn này, một chút năng lực phản kháng cũng không có, cũng triệt để bị cắn nát.
- Đạo dây chuyền phong ấn này ẩn chứa rất nhiều bí mật. Xem ra việc ta chuyển sinh nhất định có bàn tay của phụ thân ở bên trong. Đây là ký thác của phụ thân đối với ta hay sao?
Giang Trần nghĩ tới tình thương nồng đậm của phụ thân kiếp trước đối với mình, trong lòng chua xót, khó có thể tự kiềm chế.
Thật lâu sau Giang Trần mới chậm rãi bình tĩnh trở lại. Đạo dây chuyền phong ấn kia cũng chậm rãi bình tĩnh lại. Lặng lẽ đứng trong thức hải hắn, giống như là một ngôi sao hộ mệnh trung trinh nhất.
Trong lòng Giang Trần cảm thấy ấm áp, phụ thân kiếp trước tìm mọi cách che chở hắn, ở kiếp này, cho dù phụ thân không ở bên canh, cũng che chở hắn.
- CÓ lẽ, ta ở kiếp này có thể như cá gặp nước như vậy cũng là nhận số mệnh của phụ thân. Nếu không có đại khí vận cường đại, chỉ dựa vào trí nhớ kiếp trước của ta, thực sự có thể thế như chẻ tre hay sao
Giang Trần trước đó vẫn cảm thấy mình có thể quật khởi trong thời gian ngắn ở trên Thần Uyên đại lục này là dựa vào trí nhớ cường đại kiếp trước cùng với bảo khố tri thức khổng lồ.
Hiện tại xem ra suy nghĩ của mình vẫn còn có chút tự tin.
Hiện tại hắn tiếp xúc càng nhiều thứ, cấp độ càng cao. Càng cảm thấy nhiều thứ cũng không có đơn giản như trong tưởng tượng của hắn. Càng ngày hắn càng tin rằng, kiếp này của hắn nhất định đã mượn đại khí vận cường đại của phụ thân Thiên Đế.
Cố gắng bình ổn cảm giác vui sướng trong lòng. Giang Trần thả nhẫn trữ vật của Thư Vạn Thanh xuống.
Còn có nhẫn trữ vật của Hạ Hầu Kinh, Giang Trần vuốt một lát rồi cũng tán thưởng nói:
- Vạn Uyên đảo chế tác nhẫn trữ vật quả nhiên có năng lực phong tỏa mạnh hơn một chút. Dùng tu vi của ta hiện tại không ngờ lại không có cách nào mở ra. Bỏ đi, tạm thời để đó trước, chờ ngày nào đó ta đột phá Đế cảnh lại đi thử một chút.
Giang Trần cũng không có nóng lòng.
Hạ Hầu Kinh cũng coi như là thiên tài trong Hạ Hầu gia, nhưng dù sao cũng là người trẻ tuổi, còn không phải là đệ nhất thiên tài của Hạ Hầu gia tộc.
Hắn phỏng đoán, đồ vật trong nhẫn trữ vật của Hạ Hầu Kinh chưa hẳn đã phong phú hơn Thư Vạn Thanh. Ít nhất Thư Vạn Thanh có thứ gì, Hạ Hầu Kinh này chưa hẳn đã có.
Đương nhiên, Giang Trần muốn mở ra nhẫn trữ vật của Hạ Hầu Kinh tuyệt đối không phải là vì ham muốn những thứ của Hạ Hầu Kinh. Mà là muốn từ bên trong những vật của Hạ Hầu KInh tìm được một chút manh mối, tìm được một chút chứng cớ. Từ đó có thể mượn nhờ những vật này, phán đoán tình huống của Vạn Uyên đảo một chút. Phán đoán ra thực lực của Hạ Hầu gia tộc rốt cuộc hùng hậu tới cỡ nào.
Đây mới là chuyện trước mắt Giang Trần càng quan tâm nhất.
Sửa sang lại cảm xúc, Giang Trần xuất quan.
- Ồ, thiếu chủ ngươi...
Vừa đi ra khỏi cửa, Hòe Sơn nhị tiêu đã cảm giác được khí chất toàn thân của Giang Trần hoàn toàn bất đồng.
Đối với phản ứng của bọn họ, Giang Trần không cảm thấy bất ngờ, bởi vì đều nằm trong dự liệu của hắn.
- Chỉ hơi chút đột phá mà thôi. Không cần ngạc nhiên. Hai huynh đệ các ngươi cũng phải nắm bắt thời gian, theo bí pháp ta truyền thụ cho các ngươi, chậm rãi luyện hóa Thiên Vị phù chiếu.
Giang Trần ân cần khuyên bảo.
Hai huynh đệ nhìn nhau, đều cười khổ không thôi. Bọn họ tự hỏi coi như là thiên tài giới tu luyện, nhưng khi nhìn thấy tốc độ tu luyện của Giang Trần, bọn họ mới biết được cái gì gọi là tu luyện thần tốc.
Tốc độ tu luyện của Giang Trần quả thực giống như khi ăn cơm, ngủ cũng tu luyện. Bất tri bất giác đột phá. Hơn nữa tốc độ đột phá quả thực khiến cho người ta không nói lời nào.
Từ khí thế mà Giang Trần tản mát ra, bọn họ hoài nghi, Giang Trần cách Đế cảnh cũng chỉ có một đoạn ngắn mà thôi.