Phòng ngàn phòng vạn, cuối cùng khó phòng cướp nhà.
Đối với đề nghị này tim Giang Trần đập thình thịch.
Trấn áp Phong Vân giáo?
Trong đầu Giang Trần nhanh chóng chuyển động. Không ngừng suy nghĩ tính khả thi của chuyện này. Phong Vân giáo hiện tại trải qua lần đại chiến trước đo,s nguyên khí đại thương. Nếu như không có sức hấp dẫn từ Vạn Uyên đảo kia, thực lực Phong Vân giáo tuyệt đối là con số không.
Thứ duy nhất đáng kiêng kỵ chính là cường giả nhân tộc thần bí lánh đời kia. Cường giả nhân tộc nọ, Giang Trần thủy chung vẫn nghĩ không ra, vì sao lại thiên về phía Phong Vân gióa?
Ngay khi Giang Trần trầm ngâm, bên ngoài đột nhiên vang tiếng cấp báo:
- Thiếu chủ, từ phía Tây Bắc truyền tới cấp báp, vùng tuyệt địa Tây Bắc, Khổ Man tộc xuất hiện ba đại quân của ba bộ lạc khác, treo cờ hiệu khác nhau trước sau tiến vào khu vực Tây Bắc.
- Ba đại bộ lạc khác?
Giang Trần rung động.
Một Cổ Na bộ lạc đã quá sức. Nếu như thêm ba bộ lạc nữa, tổng cộng có bốn bộ lạc. Nếu như bốn bộ lạc này liên thủ, thực lực cực mạnh, như vậy cũng đủ để quét ngang cương vực nhân loại.
Cho dù là Lưu Ly vương thành giai đoạn hiện tại chống lại bốn đại bộ lạc này chỉ sợ cũng vô cùng cố hết sức.
Nếu sau lưng có một Phong Vân giáo thi thoảng quấy rối, vậy thì sẽ càng thêm phiền toái.
- Thiếu chủ, không thể tiếp tục do dự nữa. Thừa dịp hiện tại bốn đại bộ lạc còn chưa đàm phán được điều kiện thỏa đáng, nhất định còn có thời gian ngắn cãi cọ. Đây là cơ hội duy nhất chúng ta giải quyết Phong Vân giáo.
- Đúng vậy a. Đợi bốn đại bộ lạc của Khổ Man tộc đạt thành nhất trí, khi đó đại quân của Khổ Man tộc nhất định sẽ giống như phong quyển tàn vân, tràn vào cương vực nhân loại.
- Nhân cơ hội này trước tiên diệt Phong Vân giáo.
- Đúng vậy, lần ám sát này nhất định là do Phong Vân giáo gây nên. Những súc sinh này muốn ám sát, thì làm dứt khoát một chút, làm tốt một chút. Dứt khoát tiêu diệt tên vương tử kia đi. Làm tới không chết không sống, như vậy không phải là rất buồn nôn hay sao?
Quần chúng xúc động, đều thỉnh cầu Giang Trần hạ lệnh, trước tiên trấn áp Phong Vân giáo.
Giang Trần nhìn qua bộ dáng tràn ngập phẫn nộ của mọi người, máu nóng trong người cũng bị Phong Vân giáo kích thích.
Cương vực nhân loại đã đi tới một bước này, Phong Vân giáo lại làm như vậy, quả thực Giang Trần đã không nhịn được nữa.
- Chư vị.
Giang Trần phất phất tay, ý bảo mọi người tỉnh táo lại.
Phong Vân giáo như kẻ điên, đã trở thành mối họa của cương vực nhân loại chúng ta.
- Bổn thiếu chủ mặc kệ chúng là ai. Khó mà bảo đảm sau này bọn chúng sẽ làm chuyện gì quá quát hơn.
- Bởi vậy bổn thiếu chủ quết định thảo phạt Phong Vân giáo.
Giang Trần vừa nói ra, toàn trường phấn chấn không thôi. Cả đám đều vui mừng, hiển nhiên bọn họ đối với Phong Vân giáo này cũng không nhịn được nữa.
- Thiếu chủ, cương vực nhân loại hiện tại gian nan như vậy, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Vạn nhất thảo phạt Phong Vân giáo lâm vào khổ chiến, Khổ Man tộc lại thừa dịp mà vào. Lưu Ly vương thành ta hai mặt thụ địch....
Niêm Hoa đại đế là người bảo thủ, chủ trương của hắn vĩnh viễn là nhiều một chuyện còn không bằng bớt một chuyện.
Chỉ là lúc này Niêm Hoa đại đế không có phụ họa gì. Mà ngay cả Trảm Không đại đế trước kia có quan hệ tương đối gần gũi với hắn lần này cũng không nói gì.
Bàn Long đại đế lại cười lạnh:
- Nếu như để cho người ta giẫm lên đầu, còn chú ý tới nhiều chuyện còn không bằng bớt một chuyện sao? Cái này không phải là khắc chế, mà là để cho người ta coi thường. Có câu nói, cây muốn lặng, gió chẳng ngừng. Phong Vân giáo này chưa diệt, cương vực nhân loại tuyệt đối khó có thể an bình.
Niêm Hoa đại đế lại nói:
- Giáo chủ Phong Vân giáo kia tới từ Vạn Uyên đảo, bối cảnh thâm hậu, diệt Phong Vân giáo thì dễ, tai vạ sau này, chư vị nắm chắc đối phó hay không?
Niêm Hoa đại đế nghĩ rất xa.
Bàn Long đại đế đối chọi gay gắt:
- Phong Vân giáo chưa bị diệt, cương vực nhân loại có tương lai hay không? Lưu Ly vương thành có tương lai hay không cũng khó mà nói được, còn nói gì tới tai họa sau này?
Tỉnh Trung đại đế cũng thở dài nói:
- Bàn Long đạo hữu nói có lý, phân biệt nặng nhẹ giữa hai thứ là có thể thấy rõ. HIện tại Phong Vân giáo đã trở thành khối u ác tính của cương vực nhân loại. Không diệt trừ, tất sẽ trở thành mối họa lớn trong lòng. Về phần sau này..
Tỉnh Trung đại đế thản nhiên nói:
- Vạn Uyên đảo cuối cùng không phải là thiên hạ do gia tộc của Hạ Hầu Kinh kia một mình độc chiếm. Đúng sai đều có công đạo.
- Đúng vậy, chẳng lẽ bởi vì địa vị hắn lớn, mà tùy ý để cho hắn làm xằng làm bậy sao?
- Còn không phải sao? Nếu như chỉ là một ít việc nhỏ thì cũng thôi đi. Chúng ta không thể trêu vào thì cũng đi đường vòng. Thế nhưng mà tiểu tử này rõ ràng lại muốn làm loạn cương vực nhân loại chúng ta. Hủy đạo thống của chúng ta, đây là cừu hận không chết không ngớt.
- Ta ủng hộ thảo phạt Phong Vân giáo.
- Ta cũng ủng hộ.
Quần chúng đồng tình nhất trí, hiển nhiên lúc này những thanh âm khác phái cơ hồ đã hoàn toàn bị áp đảo.
Giang Trần gật đầu:
- Xem ra mọi người đã không thể nào nhẫn nhịn được với Phong Vân giáo nữa. Nếu như vậy mọi người trở về,chờ hiệu lệnh ta.
Muốn thảo phạt Phong Vân giáo, tự nhiên phải bố trí một chút.
Lưu Ly vương thành hiện tại có thể nói là cường giả tụ họp. Thiên Vị không nói tới, số lượng cường giả đế cảnh tới mức kinh người.
Bản thân cường giả Đế cảnh của Lưu Ly vương thành, lại thêm tất cả cường giả Đế cảnh của các tông môn đầu nhập vào Lưu Ly vương thành, còn có trong tán tu cũng có không ít cường giả Đế cảnh gia nhập.
Hiện tại số lượng cường giả Đế cảnh của Lưu Ly vương thành không ngờ lại vượt qua con số trăm người.
Hơn nữa số lượng này còn đang không ngừng tăng thêm.
Chính là bởi vì những cường giả này tới ngữ năm châu bốn bể, cho nên cơ hồ cần phải bố trí, thống nhất một phen.
Tất cả mọi người giải tán, rút lui, Giang Trần chỉ lưu lại mấy người tâm phúc.
Tỉnh Trung đại đế mỉm cười nói:
- Thiếu chủ, lão phu cảm thấy muốn thảo phạt Phong Vân giáo, kỳ thực không nên gây chiến. Gây chiến nhưu vậy ngược lại còn khiến cho Phong Vân giáo đề phòng sớm hơn.
Hiện tại Phong Vân giáo nguyên khí đại thương, trước khi không có dòng máu mới gia nhập, Phong Vân giáo đối mặt với sự cường thế của Lưu Ly vương thành rất khó mà đối kháng chính diện được.
Nhưng mà nếu như Phong Vân giáo mượn địa lợi, canh phòng nghiêm ngặt, tử thủ mà nói, trừ việc hao tổn ra, thế nhưng ít nhất cũng có thể ngăn chặn được bước tiến của Lưu Ly vương thành.
Lưu Ly vương thành muốn thảo phạt Phong Vân giáo, tự nhiên phải tốc chiến tốc thắng, nếu như bị bắt bài, như vậy đại quân Khổ Man tộc giết tới nơi, đối với Lưu Ly vương thành mà nói, không thể nghi ngờ là bất lợi khá lớn.
Vô Song đại đế nghĩ một lát rồi nói: