Độc Tôn Tam Giới

Chương 25: Lần thứ hai vẽ mặt 2

- Dạ dạ, Tiểu Hầu gia rộng lượng, lão Tống hổ thẹn, hổ thẹn a.

Giang Trần cười ha ha, hắn như thế nào lại không biết, thái độ lão Tống đột nhiên chuyển biến, tất nhiên là bên ngoài có người gây áp lực.

Về phần ai dùng lực, vậy thì càng không cần nói.

Ở trong vương đô, thế lực có thể làm cho đại chư hầu cũng không dám lỗ mãng, có mấy nhà? Mà trước mắt sẽ vì Giang Trần hắn hộ tống, ngoại trừ vương thất, còn ai vào đây?

- Xem ra, lão nhân Đông Phương Lộc kia, quả nhiên cũng chuẩn bị một tay, sợ ta đổi ý?

Trong nội tâm Giang Trần lắc đầu, cười cười đi ra ngoài.

Đồ vật nên chuẩn bị, hắn cũng đã chuẩn bị xong.

Bạch Chiến Vân nhiều lần bị Giang Trần bỏ qua, rất có một loại cảm giác thất bại, có lực không có chỗ dùng. Hung dữ đối với Tống lão bản nói:

- Biểu cữu, chuyện này, ngươi phải cho ta một cái công đạo!

Tống lão bản khẽ đảo mắt nói:

- Bạch Chiến Vân, ngươi tự giải quyết cho tốt đi! Đây là vương đô, không phải Bạch Hổ lãnh địa của các ngươi! Ngươi muốn giương oai, cũng phải trước hết nghĩ, có ít người không phải ngươi có thể chọc được. Ta làm biểu cữu, hảo tâm nhắc nhở ngươi một câu, coi chừng đi nhầm bước, đem mấy đời tâm huyết của Bạch gia ngươi, hủy hoại chỉ trong chốc lát!

Tống lão bản hoàn toàn không phải nói chuyện giật gân, vừa rồi tiểu nhị tiến đến, chỉ nói hai câu.

Một câu là "Thiên Đô quân Thống Lĩnh ở bên ngoài", câu thứ hai là "Phải đem Ngọa Dương Thạch bán cho Giang Trần, nếu không tự gánh lấy hậu quả" .

Hai câu này đầy đủ để cho Tống lão bản cải biến thái độ rồi.

Người nào không biết, Thiên Đô quân, là thân vệ của đương kim quốc quân, là chi đội ngũ có lực chiến đấu nhất Vương Quốc, khống chế quyền sinh sát của Đông Phương Vương Quốc.

Không khoa trương nói, làm bực Thiên Đô quân, đừng nói Tống lão bản hắn, coi như là Bạch Hổ Hầu, sợ rằng cũng phải thịt nát xương tan!

Mà Thiên Đô quân Thống Lĩnh, càng là một trong mấy cự đầu có quyền thế nhất vương đô. Đại nhân vật như vậy, vậy mà âm thầm vì Giang Trần hộ giá, điều này nói rõ cái gì?

Tống lão bản không phải người ngu, còn có thể không rõ nặng nhẹ sao?


Đối mặt Bạch Chiến Vân bực tức, Tống lão bản khổ không thể đem lời nói rõ, nhưng lần này cảnh cáo, coi như là tận nghĩa thân thích rồi.

Nếu như Bạch Chiến Vân muốn lao vào chỗ chết, vậy Tống lão bản hắn cũng chỉ có thể nhanh chóng cùng Bạch gia phủi sạch quan hệ.

Bạch Chiến Vân vẫn còn hùng hùng hổ hổ, mắng Tống lão bản không nể mặt. Ngược lại là Hồng Thiên Đồng, như có điều suy nghĩ. Hắn cảm thấy việc này quá kì quái, một lần như vậy, hai lần cũng như vậy!

- Chẳng lẽ nói, Giang Trần này thật sự dính vào đại nhân vật gì sao?

. . .

Lại nói Giang Trần, sau khi làm xong việc, cũng không ở bên ngoài pha trộn, trực tiếp trở về Giang Hãn Hầu phủ.

Vừa mới vào đại môn đi chưa được mấy bước, lại nhìn thấy Nội đường đi ra hai người, một người là Giang Hãn Hầu Giang Phong.

Người khác, là một trung niên nhân diện mục âm trầm. Chỉ thấy người này biểu lộ lạnh lùng, trực tiếp hướng ra phía ngoài đi, mà Giang Hãn Hầu thì ở một bên, mang theo vài phần cười làm lành, thấp giọng nói gì đó.

Bộ dạng như vậy, thậm chí có chút ít ăn nói khép nép.

Thế nhưng mà mặc kệ Giang Phong nhiệt tình cỡ nào, cũng giống như mặt nóng úp mông lạnh. Trung niên nhân kia diện mục hờ hững như trước, không có nửa điểm phản ứng.

Đi tới cửa, lại vừa vặn đụng phải Giang Trần đi tới.

Giang Trần cuối cùng từ trong trí nhớ của tiền nhiệm lưu lại, nhớ ra người này là ai. Đỗ Phó tổng quản?

Người này, rõ ràng là một trong mấy người tổng phụ trách Tiềm Long hội thử.

- Trần Nhi, ngươi trở lại rồi? Mau tới bái kiến Đỗ đại tổng quản, vi phụ thật vất vả mời Đỗ đại nhân đến, không nghĩ tới không khéo như vậy, Đỗ đại nhân lại có sự tình muốn đi rồi.

Đỗ Phó tổng quản kia liếc nhìn Giang Trần, giống như cười mà không phải cười hỏi:

- Ngươi là Giang Trần?

Với tư cách một trong mấy người tổng phụ trách Tiềm Long hội thử, hắn tự nhiên là nhận thức Giang Trần, hỏi như vậy, hiển nhiên là trang bức.

Giang Trần là người thông minh, rất rành nhìn mặt mà nói chuyện, biết rõ phụ thân chỉ sợ ở trên thân người này ăn khó chịu, lập tức cũng không mặn không nhạt nói:


- Là ta, ngươi là Đỗ Phó tổng quản?

Đỗ Như Hải, Tiềm Long hội thử Phó tổng quản, nhân vật thực quyền bài danh thứ hai. Không khoa trương mà nói, hắn thậm chí khống chế lấy vận mệnh của tất cả chư hầu trong Tiềm Long thi hội!

Bất kể là một đường chư hầu nào, nhìn thấy Đỗ Như Hải hắn, ai không muốn cung kính? Ai không muốn ăn nói khép nép?

Đắc tội Đỗ Trần hắn, thời điểm mấu chốt cản ngươi thoáng một phát, chết như thế nào cũng không biết.

Cho nên, thấy Giang Trần chẳng những không có tất cung tất kính, vậy mà dùng khẩu khí như vậy hỏi lại hắn, trong lòng Đỗ tổng quản lập tức giận dữ.

Đỗ Như Hải hắn không phải là người không có lòng dạ, nhưng mà hắn căn bản không cần phải ở Giang gia biểu hiện rộng lượng.

Biểu lộ tại chỗ ngưng tụ nói:

- Giang Hãn Hầu? Nhi tử này của ngươi, quả nhiên là nhân tài a. Tế Thiên Đại Điển cũng dám giương oai, trong mắt không có tổng quản như ta, cũng không khó lý giải?

Giang Phong nghe xong, thầm hô không ổn, đang muốn nhận lầm.

Đỗ Như Hải khoát tay chặn lại, cười lạnh nói:

- Giang Hãn Hầu, ngươi không cần phải nói nữa. Con của ngươi ở trên Tiềm Long thi hội, vốn ta định giúp ngươi một chút. Bất quá, xế chiều hôm nay ta được rất nhiều lộ chư hầu nhắc nhở. Nói đứa con trai này của ngươi coi trời bằng vung, giúp hắn là tương đương rước họa vào thân. Cho nên, sự tình Tiềm Long hội thử, các ngươi tự cầu phúc đi!

- Đỗ tổng quản, cái này. . .

Giang Phong nóng nảy.

- Giang Hãn Hầu, đừng trách bản tổng quản nói thẳng. Dù không có những lộ chư hầu kia nhắc nhở, lấy thái độ của nhi tử ngươi, ta không làm khó dễ hắn, Giang gia các ngươi phải thắp nhang thơm cầu nguyện rồi!

Đỗ Như Hải dứt khoát xé rách da mặt.

Một khi vạch mặt, Đỗ Như Hải rõ ràng ngay cả uy hiếp cũng không cần che dấu. Dùng địa vị của Đỗ Như Hải tại vương đô, đối với một chư hầu sắp thất thế, là không có tất yếu khách khí.

Giang Phong vốn mang theo vài phần tâm lý may mắn cầu tình, nghe xong lời này, sắc mặt cũng trầm xuống:

- Đỗ tổng quản, ngươi vũ nhục Giang Phong ta có thể, lại không thể mang nhi tử ta lên! Người trẻ tuổi hoàn khố một chút thì làm sao? Ngươi đoán chừng con của ta sẽ không xoay người? Có câu nói nói rất hay, lấn già chớ lấn trẻ!

- Tốt một câu lấn già chớ lấn trẻ! Có phải ngươi muốn nói cho ta, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây hay không? Không ai mãi mãi hèn a? Ha ha ha ha ha. . .

Đỗ Như Hải cười ha ha.

- Tỉnh lại đi, nếu như không phải vận khí cứt chó tốt, Giang Phong, bây giờ ngươi hẳn là xử lý tang sự cho con của ngươi, còn có thời gian hướng ta cầu tình?

Nói xong, hất tay áo lên, ngạo nghễ đi ra ngoài.

- Chậm đã!

Giang Trần vẫn đứng ở bên cạnh phụ thân, bỗng nhiên mở miệng.