Độc Tôn Tam Giới

Chương 2494: Bắt đầu đồ Sát (2)

Cho nên, Giang Trần đối với âm mưu của Phong Vân Giáo, ngẫm lại cũng là lòng còn sợ hãi.

Hơn nữa Giang Trần đối với Vạn Uyên đảo vốn có địch ý, nghĩ đến tao ngộ lúc Hoàng Nhi bị mang đi, nghĩ đến Hi lão của gia tộc Hoàng Nhi cuồng ngạo, Giang Trần liền tức không chỗ đánh.

Cũng bởi vậy, hắn đối với người của Vạn Uyên đảo, nhất là đối với người có địch ý với hắn, là hoàn toàn không có chút đồng tình.

Mặc lão đại khái cũng biết, thế cục hôm nay, chỉ có tử chiến, không có lựa chọn khác.

Khi Giang Trần phát lệnh, Mặc lão liền thi triển lực lượng toàn thân, cùng Tứ huynh đệ Đại Thạch điên cuồng tử đấu. Mục tiêu của hắn không phải đánh thắng, mà là tìm được cơ hội chạy thoát.

Chỉ là, Giang Trần đã sớm sắp xếp xong xuôi kế hoạch chiến đấu.

Giang Trần biết rõ, thực lực của bọn người Đại Thạch, khôi phục tương đối chậm. Cách thời kì đỉnh phong, có lẽ cũng chưa tới một phần năm.

Luận sức chiến đấu đơn thể, hiện tại bất kỳ một cái nào trong mấy huynh đệ bọn hắn, đều chưa hẳn là đối thủ của Mặc lão.

Nhưng mà hai đánh một, trên cơ bản có thể lực lượng ngang nhau rồi.

Bốn đánh một, ưu thế sẽ phi thường rõ ràng.

Giang Trần muốn lợi dụng, là loại ưu thế này.

Đương nhiên, tuy Mặc lão chịu thiệt, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể chịu đựng được. Hắn bất đồng Bành lão.

Sở dĩ Bành lão vẫn lạc nhanh như vậy, hoàn toàn là vì đánh lén. Đánh lén tới quá đột ngột, thoáng cái để cho Bành lão bị trọng thương, mất hơn phân nửa tánh mạng.

Mà Mặc lão, hắn không có bị thương, là trạng thái toàn thịnh, mặc dù là bốn gã dũng sĩ của Cự Thạch nhất tộc liên thủ, muốn thoáng cái bắt lấy hắn, cũng có chút khó khăn.

Cũng may, bốn huynh đệ Cự Thạch nhất tộc trước kia, sau khi diệt sạch một đám cường giả Đế cảnh, liền không ngừng dọn ra tay chân đến, gia nhập vào chiến đoàn.

Không bao lâu, liền có sáu gã Cự Thạch nhất tộc vây công Mặc lão.

Hai người còn lại, thì dưới sự chỉ huy của Giang Trần, đuổi giết những Đế cảnh tứ tán bốn phía kia.

Thánh Long Cung của Giang Trần cũng không có nhàn rỗi, lần này hắn bế quan tu luyện, tu vi cảnh giới cố nhiên là đã nhận được tăng lên rất lớn.

Ở khai phát Thánh Long Cung, cũng có rất nhiều thu hoạch.


Giờ phút này, hắn mượn nhờ thần thông tập trung của Tà Ác Kim Nhãn, phối hợp uy năng của Thánh Long Cung, ở dưới mấy huynh đệ của Cự Thạch nhất tộc đuổi giết, cũng có thể không ngừng bắn chết cường giả Đế cảnh.

Những cường giả Đế cảnh kia, hoảng sợ không chịu nổi một ngày, chạy tứ tán mọi nơi.

Mỗi lần Giang Trần dùng Tà Ác Kim Nhãn tập trung, thúc dục Thánh Long Cung, một mũi tên một, thậm chí đều trúng mục tiêu.

Thánh Long Cung với tư cách bảo vật trấn tông của Thượng Cổ Thánh Nhất Tông, uy năng đích thật là phi thường đáng sợ.

Mũi tên bay ra, liên tục không ngừng. Không bao lâu, liền có bảy tám tên võ giả tinh anh của Vạn Uyên đảo chết dưới tên của hắn.

Đương nhiên, Giang Trần cũng biết, nếu như là dưới tình huống 1 vs 1, mình muốn bắn chết những Đế cảnh này, cơ hồ là không có bao nhiêu phần thắng.

Sở dĩ những võ giả kia bị hắn bắn chết nhẹ nhõm như thế, chủ yếu vẫn là dũng sĩ của Cự Thạch nhất tộc mang đến cho bọn hắn áp lực quá lớn.

Để cho bọn hắn toàn tâm toàn ý trốn chạy khỏi chết, mà căn bản không có nhàn rỗi đi để ý tới uy hiếp khác.

Cái này cũng cho Giang Trần thời cơ lợi dụng.

Dưới Thánh Long Cung đuổi giết, những cường giả Đế cảnh kia, một tên tiếp theo một tên không ngừng ngã xuống, tinh thần của Giang Trần cũng vô cùng phấn chấn.

Đây là lần thứ nhất hắn thoải mái tiêu diệt cường giả Đế cảnh như thế, hơn nữa số lượng tiêu diệt nhiều như thế, quá trình nhẹ nhõm như thế.

Trong nháy mắt, phiến khu vực này, khắp nơi nằm đầy thi thể.

Nếu như một màn này bị bất luận võ giả nào của Nhân loại cương vực chứng kiến, đều sẽ cảm thấy hãi hùng khiếp vía. Dù sao, cả đám phơi thây kia, tu vi đều là Đế cảnh.

Loại tu vi này phóng tới Nhân loại cương vực, ai không thể trở thành một phương cường giả? Ai không thể ở vào hàng ngũ đỉnh tiêm?

- Tam Thạch, đừng quá hung mãnh. Lưu lại người sống!

Tuy Giang Trần giết cao hứng, nhưng cũng không có quên hết tất cả. Hiện tại lão đầu kia rõ ràng cho thấy nạy không ra tình báo hữu dụng gì.

Chỉ có thể trông cậy vào bắt người sống, thẩm vấn ra lai lịch chính thức của đối thủ.

Giang Trần cũng không muốn bị vô thanh vô tức nhìn chằm chằm vào, ngay cả đối thủ là ai cũng không rõ ràng lắm.


Cự Thạch nhất tộc chiến đấu, cho tới bây giờ sẽ không hiểu cái gì gọi là lưu người sống. Niềm vui thú lớn nhất khi chiến đấu của bọn hắn, là dùng lực lượng cuồng bạo nghiền áp đối thủ.

Nhất là dưới tình huống chiếm cứ thượng phong, phong cách chiến đấu bình thường của Cự Thạch nhất tộc, đều là muốn đánh tan từng đối thủ.

Nghe Giang Trần bảo bọn hắn lưu người sống, bọn hắn bao nhiêu cũng có chút không thích ứng.

Nhưng mà Giang Trần nói, bọn hắn lại không thể không nghe.

Bởi như vậy, có hai gã Đế cảnh so sánh may mắn, vốn búa tạ đã nện vào ót, Tam Thạch cải thành dùng sống búa quét qua.

Nhưng uy lực của sống búa quét qua, tự nhiên không thể so sánh lưỡi búa nện xuống.

Lưỡi búa nện xuống, kết cục duy nhất là đầu bị bạo thành trái dưa hấu. Mà sống búa quét qua, nhiều lắm thì bị thương, mất đi sức chiến đấu mà thôi.

Bang bang, hai gã võ giả nhao nhao ngã xuống đất, mất sức chiến đấu.

- Ân công, giao cho ngươi rồi.

Tam Thạch hiển nhiên còn chưa có giết nghiện, quơ lấy hai gã võ giả mất đi sức chiến đấu, trực tiếp ném tới trước mặt Giang Trần.

Hắn rống to một tiếng, lại đuổi theo giết những người khác.

Giang Trần tiến lên, chế trụ hai võ giả mất đi sức chiến đấu, một tay một cái, kéo tới trong góc.

- Nói đi, là muốn ta vận dụng cực hình, hay là tự mình ngoan ngoãn khai ra?

Giang Trần không muốn cùng bọn họ khua môi múa mép..

Hắn không muốn dùng cực hình, nhưng không có nghĩa là hắn không biết.

- Phi, muốn giết cứ giết, dũng giả của Vạn Uyên đảo ta, chẳng lẽ còn hướng võ giả ti tiện của Nhân loại cương vực ngươi vẩy đuôi mừng chủ sao?

Một gã đại hán tóc ngắn, vẻ mặt rất cường nhạnh. Nhìn về phía trên, tính tình của người này hiển nhiên không quá tốt, mặc dù thành tù nhân, cũng còn một bộ lão tử đệ nhất thiên hạ.

Giang Trần nhịn không được cười lên, cái ngu xuẩn này, chẳng lẽ một chút giác ngộ làm tù binh cũng không có? Cái rắm thúi như vậy, muốn chứng minh cái gì?

Giang Trần căn bản không nói nhảm, hắn cũng biết, tính cách loại người này, giống như hòn đá ở trong hầm cầu, vừa thối lại vừa cứng.

Loại người này, ngươi căn bản không có cách nào trông cậy vào hắn có thể phối hợp.

Giang Trần không nói hai lời, trực tiếp triệu hồi Long Tiểu Huyền cùng Thái Tuế Bạch Hổ ra:

- Giao cho các ngươi.

Long Tiểu Huyền cùng Tiểu Bạch áp lực lâu như vậy, rốt cục phóng ra, càng là cực kỳ hưng phấn. Trực tiếp kéo tới thôn phệ tên võ giả kia.

Hiện trường nhiều võ giả tinh anh chết như vậy, tuy tinh hoa tánh mạng của bọn hắn đang trôi qua, nhưng tốc độ trôi qua cũng không có nhanh như vậy.

---------