Từ khi Phệ Kim Thử Vương quyết định đi theo Giang Trần, nhiều năm như vậy, cũng thanh tỉnh nhận thức đến, đi theo Giang Trần, đích thật là lựa chọn anh minh nhất đời này của nó.
Giang Trần dùng các loại biện pháp, giúp Phệ Kim Thử nhất tộc tăng lên huyết mạch. Hôm nay, thực lực chỉnh thể của Phệ Kim Thử nhất tộc, tuyệt đối tăng lên không chỉ gấp mười lần.
Mà Phệ Kim Thử Vương hắn, nhận được tài nguyên của Giang Trần trợ giúp, càng là đột nhiên tăng mạnh, thực lực hoàn toàn có thể cùng tu sĩ Hoàng cảnh Cao giai quyết phân cao thấp.
Đương nhiên, ưu thế của Phệ Kim Thử nhất tộc, vĩnh viễn không phải cá nhân quyết đấu.
Ưu thế của bọn nó, ở chỗ số lượng, ở chỗ năng lực sinh sôi nảy nở cường đại.
Những ưu thế này, ở công kiên cùng thủ vệ, đều có được ưu thế lớn lao. Phệ Kim Thử Vương biết, đây cũng là nguyên nhân Giang Trần coi trọng nó như thế.
Có đôi khi Lão Kim thậm chí cảm thấy, ít nhất trước mắt đến xem, Phệ Kim Thử nhất tộc của mình, ưu thế cùng công lao ở trong chiến đấu, so với Chân Long nhất tộc, Thái Tuế Bạch Hổ nhất tộc kia còn mạnh hơn một ít.
Dù sao, Long Tiểu Huyền cùng Tiểu Bạch, đều là một mình, không có ưu thế quần thể như Phệ Kim Thử nhất tộc. Trước khi chúng không có triệt để phát triển, ưu thế trong chiến đấu, vẫn là thể hiện không ra.
- Đây là thời kì Phệ Kim Thử nhất tộc ta đặt vị trí mấu chốt trong nội tâm Trần thiếu. Chờ Long Tiểu Huyền cùng Tiểu Bạch triệt để lớn lên, nói không chừng cơ hội lập công của Phệ Kim Thử nhất tộc ta sẽ ít đi rồi.
Phệ Kim Thử Vương rất thông minh, biết rõ giai đoạn này, Phệ Kim Thử nhất tộc nó cơ hội là lớn nhất.
- Trần thiếu, ngươi yên tâm, phương bắc đồng minh cũng tốt, Phong Vân Giáo cũng tốt. Ở trước mặt Phệ Kim Thử nhất tộc chúng ta, hết thảy đều là mỹ thực dưới răng!
Phệ Kim Thử Vương làm một động tác khát máu, lộ ra vẻ hung hãn.
Giang Trần bật cười, Phệ Kim Thử nhất tộc này xưa nay sợ hãi rụt rè, rất ít gặp Phệ Kim Thử Vương biểu hiện ra một mặt cường thế như thế.
Hắn cũng biết, liên tục lấy được thắng lợi, hơn nữa thực lực chỉnh thể của Phệ Kim Thử nhất tộc không ngừng đề thăng, để cho Phệ Kim Thử Vương càng ngày càng nắm chắc.
Nhưng mà Giang Trần vẫn nhắc nhở:
- Lão Kim, Phong Vân Giáo không giống phương bắc đồng minh. Thực lực của Phong Vân Giáo, hơn xa phương bắc đồng minh. Không thể không đề phòng.
- Trần thiếu yên tâm, Phong Vân Giáo kiêu ngạo như vậy, nhất định là vì có Thiên Vị cường giả. Bất quá Phệ Kim Thử nhất tộc ta, dựa vào không phải thực lực thân thể, dựa vào là Thử Triều!
Phệ Kim Thử Vương vốn là người nhát gan, hôm nay lá gan cũng biến lớn thêm không ít.
Lá gan của Phệ Kim Thử Vương lớn hơn, đây là Giang Trần thích nghe ngóng.
- Lão Kim, bảo con cháu của ngươi nhìn chằm chằm bốn phía. Ở đâu có dị thường, trước tiên báo cáo!
- Vâng.
Hiện tại Phệ Kim Thử Vương khống chế Phệ Kim Thử nhất tộc, tính cơ động cũng càng ngày càng mạnh. Theo đệ tử của Phệ Kim Thử nhất tộc không ngừng phát triển, Phệ Kim Thử nhất tộc, cũng sinh ra một ít thiên tài cường đại. Hôm nay Phệ Kim Thử nhất tộc, đã có không ít thống lĩnh Phệ Kim Thử có thể một mình đảm đương một phía.
Tuy chúng ở trên thực lực cùng tư lịch, còn không cách nào so sánh với Phệ Kim Thử Vương, nhưng tốc độ phát triển cùng xu thế trưởng thành, lại phi thường khả quan.
- Truyền lệnh xuống, phàm là chư hầu dưới quyền Lưu Ly Vương Thành ta, mang theo đội ngũ chủ lực, rút lui đến khu vực hạch tâm của Lưu Ly Vương Thành, không cần châu chấu đá xe.
Khổng Tước Thánh Sơn hạ đạt mệnh lệnh đến các lộ chư hầu.
Mặc dù mọi người đều cho rằng Giang Trần ở Cửu Dương Thiên Tông, nhưng mà hiệu lệnh này từ Khổng Tước Thánh Sơn đi ra, không thể nghi ngờ là đại biểu cho ý chí của Giang Trần Thiếu chủ.
Chư hầu dưới cờ của Lưu Ly Vương Thành, không ít đều định thề sống chết tử chiến. Nhưng sau khi thu được mệnh lệnh, cũng không chần chờ, nhao nhao tổ chức lui lại.
Không hề nghi ngờ, những chư hầu này, căn bản không có thực lực đối kháng Phong Vân Giáo. Mặc dù bày ra tư thái phản kháng cường ngạnh, kỳ thật cũng là lấy trứng chọi đá.
Khổng Tước Thánh Sơn đã lệnh lui lại, dù những chư hầu này lại nghĩa liệt, cũng không cần phải dùng phương pháp tự sát kia đến chống cự.
- Bảo vệ Lưu Ly Vương Thành, bảo vệ Lưu Ly Vương Tháp!
Chư hầu khắp nơi thu được hiệu lệnh, đại khái đã minh bạch ý đồ của thượng cấp, suy đoán thượng cấp là muốn tập trung tất cả lực lượng, bảo vệ chủ thành.
Nhất là Lưu Ly Vương Tháp, đó mới là đồ đằng Thánh Địa của Lưu Ly Vương Thành.
Chỉ cần Lưu Ly Vương Tháp còn, Lưu Ly Vương Thành truyền thừa liền Vĩnh Hằng Bất Diệt!
Phong Vân Giáo một đường đẩy mạnh, đối với thế lực ven đường, lại tựa hồ như không có bao nhiêu hứng thú. Mục tiêu của bọn hắn rất rõ ràng, là hạch tâm Lưu Ly Vương Thành.
Đại quân của Phong Vân Giáo, tốc độ đẩy mạnh cực nhanh. Không đến nửa ngày, đã bao vây hạch tâm Lưu Ly Vương Thành.
- Giáo chủ, ngươi nhìn kiến trúc cao vút trong mây phía trước, là Lưu Ly Vương Thành tam tháp, trong đó cao nhất chính là Lưu Ly Vương chủ tháp, hai tòa khác, theo thứ tự là Lưu Ly Vương Võ Tháp cùng Đan Tháp, là hai tòa phụ tháp. Ba tòa tháp này, là Thánh Địa đồ đằng của Lưu Ly Vương Thành."
Sớm có người đi lên xum xoe, hướng Phong Vân Giáo giáo chủ giới thiệu nói.
Ánh mắt của Phong Vân Giáo giáo chủ khoan thai, nhìn Lưu Ly Vương Tháp mang theo khí tức Thượng Cổ nồng đậm, trong lòng cũng cực kỳ cảm khái.
- Không hổ là kiến trúc Thượng Cổ, khí thế kia hoàn toàn chính xác bất phàm. Thổ dân Nhân loại cương vực ti tiện, chiếm cứ Thánh Địa bực này, quả nhiên là một loại làm bẩn a!
Ngữ khí của Phong Vân Giáo giáo chủ, tràn đầy cảm giác về sự ưu việt.
Nghĩ tới Lưu Ly Vương Tháp là Thượng Cổ Lưu Ly Tông Thánh Địa, nhất định ẩn chứa vô số truyền thừa của Thượng Cổ Lưu Ly Tông, Phong Vân Giáo giáo chủ cũng có chút đỏ mắt.
- Giáo chủ, là lập tức phát động công kích, hay là...
Thôn Vân Pháp Vương đi lên xin chỉ thị.
Hắn và Ma Vân Pháp Vương, chính là tiên phong của trận chiến này. Nói trắng ra, là pháo mở đường.
- Không vội, đầu tiên chờ chút đã.
Phong Vân Giáo giáo chủ khoan thai cười cười, rồi đột nhiên, thân hình nhoáng một cái, bay về phía không trung, một đoàn thần quang nâng hắn, tăng thêm một thân áo choàng thần bí, làm cho Phong Vân Giáo giáo chủ này càng lộ ra thần bí khó dò.
- Người của Lưu Ly Vương Thành nghe.
Thanh âm đạm mạc của Phong Vân Giáo giáo chủ vang lên.
- Bổn giáo chủ phụng thiên chi mệnh, tiếp chưởng Nhân loại cương vực. Hôm nay, đại quân Phong Vân Giáo ta giá lâm Lưu Ly Vương Thành. Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết.
Cái gì?
Phong Vân Giáo giáo chủ cũng không có xé vỡ cuống họng rống to, nhưng hết lần này tới lần khác thanh âm nhàn nhạt này, lại như là tiếng sấm liên tục, truyền khắp Lưu Ly Vương Thành, vang ở trong lỗ tai mỗi võ giả của Lưu Ly Vương Thành.
Lúc này, Thôn Vân Pháp Vương kia cũng vuốt mông ngựa kêu lên:
- Giáo chủ nhà của ta, chính là Thiên Vị cường giả, là thiên mệnh sở quy chính thức. Lưu Ly Vương Thành các ngươi, còn không mau mau quy hàng?
---------