Phong Vân Giáo đáng sợ nhất không phải thực lực của bọn hắn, mà là bọn hắn rõ ràng có thực lực, lại còn có thể vô sỉ như vậy, không từ thủ đoạn như thế.
Loại đối thủ này, mới là khó chơi nhất.
Như Đan Cực Đại Đế, loại chỉ biết chơi tiểu thông minh, so sánh với Phong Vân Giáo, quả thực tựa như hài đồng ba tuổi.
Trong lúc nhất thời, hào khí của Lưu Ly Vương Thành cũng vô cùng áp lực, rất có tư thế giông bão sắp đến.
Ai cũng không nghĩ ra, một thế lực quật khởi ba bốn năm, vậy mà sẽ gây ra thanh thế to lớn như thế, làm cho Lưu Ly Vương Thành sứt đầu mẻ trán.
Theo thế lực khắp nơi không ngừng đến, hiện tại Lưu Ly Vương Thành phi thường náo nhiệt, nhưng hào khí lại càng thêm vi diệu rồi.
Vốn, mọi người tới tham gia hội minh, đối với Lưu Ly Vương Thành là tràn ngập tin tưởng.
Thế nhưng mà, Phong Vân Giáo ở trong khoảng thời gian này, làm ra nhiều thanh thế như vậy, cơ hồ là triệt để chiếm cứ thượng phong, khiến Lưu Ly Vương Thành sứt đầu mẻ trán.
Những môn nhân còn sót lại của tông môn bị diệt kia, càng ẩn ẩn có chút đẩy trách nhiệm cho Lưu Ly Vương Thành, cảm thấy là Lưu Ly Vương Thành hội minh, mới khiến bọn hắn bị diệt môn.
Mà những tông môn bị sợ trở về kia, cũng có chút phàn nàn. Cảm thấy Lưu Ly Vương Thành hội minh, không có nói cung cấp đầy đủ bảo hộ, lại để cho bọn hắn lo lắng hãi hùng, để cho Phong Vân Giáo uy hiếp bọn hắn.
- Những hỗn đản này, trách nhiệm gì cũng giao cho Lưu Ly Vương Thành chúng ta! Đáng chết!
Bàn Long Đại Đế chửi ầm lên, hiển nhiên, chuyện phát sinh gần đây, để cho hắn tức giận đến không nhẹ.
Lưu Ly Vương Thành hội minh thiên hạ, rõ ràng là vì lợi ích của mọi người, vì ngăn chặn Phong Vân Giáo không ai bì nổi, vì giảm bớt thế cục của Nhân loại cương vực.
Thế nhưng mà, Lưu Ly Vương Thành trả giá, lại không có được lý giải. Ngược lại đưa tới rất nhiều chỉ trích, đưa tới rất nhiều cừu hận.
Đây hết thảy, đối với Lưu Ly Vương Thành hiển nhiên quá không công bình.
- Thiếu chủ, có phải Lưu Ly Vương Thành chúng ta quá dễ nói chuyện hay không?
Bàn Long Đại Đế thở phì phì hỏi.
Kỳ thật Giang Trần cũng có chút căm tức, bất quá tâm tình của hắn, lập tức liền bình phục.
Muốn nói trong lòng của hắn không có ủy khuất, đó là giả. Bất quá hắn lại nghĩ thoáng. Lưu Ly Vương Thành đã muốn làm lĩnh tụ Nhân tộc, thì phải có đảm đương.
Ở thời điểm đỉnh phong hưởng thụ lấy tiếng vỗ tay, như vậy thời điểm ở thung lũng, nhất định phải gánh chịu nghi vấn.
Đây là không hề nghi ngờ.
Hiện tại, là thời điểm không thể mất đi lý trí.
Nếu như hiện tại mất lý trí, sẽ trúng kế của Phong Vân Giáo.
Cho nên, bây giờ đối với ngoại giới chê khen, Giang Trần dứt khoát bỏ mặc.
- Bàn Long, vững vàng. Phong Vân Giáo nhất định cam tâm tình nguyện chứng kiến chúng ta hổn hển. Có lẽ, đây chính là tình cảnh bọn hắn muốn nhìn.
Bàn Long Đại Đế hít sâu một hơi, gật đầu nói:
- Thiếu chủ nói rất đúng, là ta quá gấp gáp rồi. Phong Vân Giáo này, thập phần hèn hạ. So với Đan Hỏa Thành năm đó còn hèn hạ nhiều hơn. Thiếu chủ, lần này chúng ta gặp được đối thủ đáng sợ rồi.
Giang Trần từ chối cho ý kiến, hạ lệnh:
- Thế lực khắp nơi, nên đến cũng đến không sai biệt lắm. Các ngươi chuẩn bị sẵn sàng, nghi thức hội minh, nhất định không thể ra bất luận ngoài ý muốn gì.
...
Lần hội minh này, quan hệ đến an nguy tồn vong của Nhân tộc, dù nội tâm của Giang Trần lại ủy khuất, cũng phải kiên trì hoàn thành.
Ba ngày sau, nghi thức hội minh chính thức khởi động.
Hiện trường hội minh, tại đại quảng trường trước cửa ra vào của Lưu Ly Vương Tháp.
Các lộ thế lực, đại tông môn đến từ Nhân loại cương vực, đến quả thực không ít. Tuy bị Phong Vân Giáo trộn lẫn thoáng một phát, làm cho quy mô của hội minh suy yếu trên phạm vi lớn, nhưng như cũ cực kỳ náo nhiệt.
Dưới trướng Lưu Ly Vương Thành, bản thân thì có rất nhiều thế lực. Cộng thêm các vực quanh thân, trên cơ bản thế lực lớn đều là tới đông đủ.
Ví dụ như Thiên Kiếm Tông trị hạ, Thiên Thiền Cổ Viện trị hạ, còn có rất nhiều Trung Vực Hạ Vực quanh thân, làm cho nghi thức hội minh lộ ra cực kỳ náo nhiệt.
Giang Trần ở dưới một đám Đại Đế của Lưu Ly Vương Thành túm tụm, xuất hiện ở hiện trường hội minh.
Hắn vừa xuất hiện, lập tức đưa tới hoan hô. Nhất là những Tam phẩm tông môn kia, xưa nay bọn hắn còn không có cơ hội nhìn thấy Giang Trần.
Giờ phút này dưới tình huống khoảng cách gần, nhìn thấy thần tượng, rất nhiều đệ tử của Tam phẩm tông môn, đều kích động vô cùng, không ngừng kêu to:
- Giang Trần Thiếu chủ, Giang Trần Thiếu chủ.
Giang Trần mỉm cười tự nhiên, phất phất tay, tỏ vẻ ý bảo.
Giang Trần bình dị như thế, càng làm cho hắn thắng được tiếng vỗ tay như sóng gầm.
Những Đại Đế của Lưu Ly Vương Thành theo sau lưng Giang Trần kia, trong lòng cũng cảm khái ngàn vạn. Giang Trần Thiếu chủ đích thật là có mị lực đặc biệt, mặc kệ đi đến đâu, phảng phất đều có thể trở thành nhân vật chính, trở thành tiêu điểm, đưa tới các loại hoan hô cùng sùng bái. Đây là đãi ngộ mà bọn hắn cả đời cũng hưởng thụ không đến.
Mặc dù là Khổng Tước Đại Đế năm đó, chỉ sợ cũng hưởng thụ không đến loại đãi ngộ này.
Giang Trần rất bình thản ung dung, Thiên Mục Thần Đồng mang theo uy áp nhàn nhạt, nhìn khắp toàn trường. Ánh mắt của hắn, tựa như binh khí vô hình, làm cho người cảm giác được một hồi uy áp không hiểu. Mặc dù là cường giả Đế cảnh, ở dưới ánh mắt sắc bén của Giang Trần, tâm thần cũng hơi có chút rung động.
- Chư vị, lần này các ngươi tới tham gia hội minh, mạo hiểm nguy hiểm tánh mạng, có thể nói khó được.
Giang Trần mở miệng.
- Những năm gần đây, Nhân loại cương vực đã xảy ra rất nhiều sự tình. Cách cục của Nhân loại cương vực, cũng không ngừng biến hóa. Chỉ là, đến nay khả năng còn có ít người không thể đối mặt một sự thật, cái kia chính là… cách cục bình tĩnh dĩ vãng của Nhân loại cương vực, đã phá vỡ. Hòa bình, an bình, đã trở thành quá khứ. Từ nay về sau, mặc kệ có ở hiện trường hay không, mặc kệ ngươi có nguyện ý hay không, dưới đại thế của Nhân loại cương vực, đều sẽ bị cuốn vào, vàng thau lẫn lộn, không người nào có thể may mắn thoát khỏi.
Giang Trần đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp gõ vang cảnh báo.
Lời vừa nói ra, hào khí lập tức bị đè nén rất nhiều.
Đối với Giang Trần nói, rất nhiều người trẻ tuổi đều là kiến thức nửa vời, thậm chí không rõ ràng cho lắm.
Nhưng mà, một ít cường giả lớn tuổi, ẩn ẩn, lại phân biệt ra một ít hương vị, hoặc nhiều hoặc ít cảm nhận được Giang Trần nói ý ở ngoài lời.
Nói trắng ra một chút, là Nhân loại cương vực đã tiến vào thời buổi rối loạn.
Cái này tuyệt không phải nói chuyện giật gân, Đan Hỏa Thành bị diệt, điều này cũng thôi.
Trầm Hương cốc Thiên Ma Ma Chủ phá phong ấn, Giới Bi Chi Cảnh bị đánh phá, Nam Đẩu Ly tộc xuất hiện Thiên Vị cường giả... Hôm nay, Nhân loại cương vực lại toát ra một Phong Vân Giáo...
Như thế đủ loại, đều lộ ra một cỗ hào khí rung chuyển bất an.
- Cũng không phải Bổn thiếu chủ nói chuyện mất hứng. Lần hội minh này, tầm nhìn của Bổn thiếu chủ, chỉ có một. Là thương thảo sự tình Phong Vân Giáo.
---------