Quả nhiên Hàn Thiên Chiến và Tố Hoàn Chân sau khi nghe xong, phản ứng cơ hồ đều không khác biệt là bao.
Kinh ngạc, kinh ngạc, cho tới kinh hãi.
Phản ứng của hai người này đã nằm trong dự liệu của Giang Trần.
Mặc kệ đổi lại là ai, sau khi nghe tin tức này đều có phản ứng như vậy. Giang Trần vừa mới nghe bọn họ nói tới cái tên của đám người Vân Lan đại đế, phản ứng cũng vô cùng kịch liệt.
Chết mà lại phục sinh, trong thế giới võ đạo này cũng không phải chưa từng nghe nói qua. Nhưng mà loại chết này chỉ là thân thể vẫn lạc, cũng không phải là thần hồn cùng bị tiêu diệt với pháp thân.
Mà đám người Vân Lan đại đế kia chết đi, trên cơ bản đều là Giang Trần tự mình ra tay. Phải biết rằng, dưới thần cung thượng cổ kia, Vân Lan đại đế, cùng với cường giả Thiên Âm tự, Thiên Hà cung đều đã chết....
Những người này toàn bộ đều là do hắn dùng thần cung thượng cổ tiêu diệt. Giang Trần tự nhiên biết rõ, đây tuyệt đối không phải là mộng cảnh, mà là chuyện xảy ra một cách chân thực.
Hiện tại những người này phục sinh một cách quỷ dị, còn tạo thế một cách quỷ dị như vậy, bịa đặt, phỉ báng Giang Trần hắn.
Hai mắt Hàn Thiên Chiến trợn ngược, vẻ mặt giật mình nhìn qua Giang Trần:
- Giang Trần thiếu chủ, ngươi nói là những kẻ đầu nhập vào ma tộc này đã bị ngươi giết chết?
- Không đơn thuần là bị ta giết chết, còn do một đám tùy tùng của ta giết. Đương nhiên chỉ là mượn nhờ địa lợi của Thánh Nhất tông thượng cổ, cùng với uy năng của thần cung thượng cổ.
Giang Trần cũng không phủ nhận.
Hiện tại không phải là lúc che che dấu dấu.
- Ma tộc, ma tộc...
Tố Hoàn Chân lẩm bẩm nói:
- Từ trước tới nay mọi người đều cảm thấy Ma tộc vô cùng xa xôi, không có liên quan gì tới cuộc sống của nhân tộc chúng ta. Hiện tại mới biết được hóa ra Ma tộc luôn không ở xa chúng ta. Chỉ là bởi vì chúng ta vô tri, bởi vì chúng ta lười biếng, lựa chọn quên đi vết thương mà ma tộc mang tới cho chúng ta. Đây là tự mình lừa mình dối người, tự mình làm tê liệt mình.
Lời nói của Tố Hoàn Chân kỳ thực rất có tính đại biểu.
Quả thực, vấn đề của Cương Vực nhân loại còn ở chỗ đó. Bọn họ đều biết Ma tộc thượng cổ nguy hại ra sao. Nhưng đều vô thức tránh khỏi vấn đề này.
Được chăng hay chớ.
Đây là một vấn đề phổ biến. Mọi người đối với trận chiến thảm thiết thương cổ, đừng nói là không có trải qua, thậm chí là điển tịch cũng ghi lại rất ít.
Trên cơ bản đều dựa vào truyền miệng, mới có ấn tượng về cuộc chiến phong ma Thượng cổ. Nhưng đại đa số người đều không coi chuyện thời kỳ thượng cổ liên quan tới hiện thực.
Người càng sống yên ổn, số lượng người nghĩ tới lúc nguy nan càng ngày càng ít.
Hàn Thiên Chiến đột nhiên rung động nói:
- Giang Trần thiếu chủ. Người nói những người kia đều là giả mạo. Vậy người điều khiển sau màn, liệu có quan hệ với Ma tộc hay không?
Giang Trần lắc đầu nói:
- Hiện tại ta cũng không quá nắm chắc. Chư vị đều là nguyên lão của cương vực nhân loại. Cảm thấy trên cương vực nhân loại này còn có thể lực gì ẩn dấu hay không?
Thế lực ẩn dấu?
Mọi người cùng lắc đầu nói:
- Cương vực nhân loại này nếu như có thể lực ẩn dấu, như vậy che dấu quá sâu a?
- Hẳn là không có.
- Đúng vậy, thế cục trên bát vực đã hình thành quá lâu. Nếu như quả thực có thế lực nào che dấu, tuyệt đối sẽ không làm cho thế cục phức tạp như vậy.
Giang Trần gật gật đầu nói:
- Như vậy xem ra, cương vực nhân loại từ nay về sau sẽ không có ngày yên bình. Thực không dám dấu chư vị, lúc ấy khi ma chủ Thiên Ma thoát khỏi phong ấm, ta cũng có cảm giác vô lực. May mà Ma chủ Thiên ma đã chạy tới địa bàn Nam Đấu ly tộc, nếu không hậu quả khó mà tưởng tượng được.
Tất cả mọi người đều gật đầu, từ trong lời nói của Giang Trần, mọi người cũng có thể cảm nhận được ma chủ Thiên Ma này đáng sợ tới cỡ nào.
Nhiều cường giả Đế cảnh như vậy, cường giả Hoàng cảnh đều bị Thiên Ma lĩnh vực của hắn ta trói buộc, không thoát khỏi được. Mà đó còn là dưới tình huống Thiên Ma pháp thân bị hạn chế.
mà một ma chủ Thiên Ma sau khi thoát khỏi phong ấn, dựa vào lực lượng chưa khôi phục tới đỉnh phong, dễ dàng áp chế ba cường giả Thiên Vị của Nam Đấu ly tộc.
Tuy rằng ba cường giả Thiên Vị của Nam Đấu ly tộc kia hơn phân nửa chỉ là tiểu Thiên Vị, là Thiên vị nhất trọng, nhị trọng.
Nhưng mà một ma chủ Thiên Ma vừa mới thoát khỏi phong ấn lại có thể nhẹ nhõm đánh bọn họ như vậy. Bởi vậy có thể suy đoán ra, Ma chủ Thiên Ma đỉnh phong đáng sợ tới cỡ nào.
Bằng không mà nói, chỉ sợ ba mũi tên kia cũng chưa chắc đã làm cho ma chủ Thiên Ma chật vật như vậy, chứ đừng nói là hủy Thiên Ma pháp thân của ma chủ Thiên Ma.
Nhìn qua bộ dáng phức tạp của Hàn Thiên Chiến và Tố Hoàn Chân, Giang Trần cũng khuyên nhủ:
- Nhị vị, thế cục phát triển tới một bước này, ma chủ Thiên Ma tuy rằng không có chạy tới cương vực nhân loại. Nhưng mà thế cục như vậy đã cảnh cáo nhân tộc chúng ta, bàn tay của ma tộc đã bắt đầu rục rịch.
Hàn Thiên Chiến thở dài một hơi:
- Trước kia chúng ta đều cảm giác, cảm thấy thực lực bát vực chúng ta đã đủ mạnh mẽ. Nhưng mà trước mặt Ma tộc, có lẽ chút thực lực ấy của chúng ta căn bản giống như một tờ giấy, không chịu nổi một kishc.
- Hàn tông chủ không cần tự coi nhẹ mình. Tuy rằng Ma tộc lợi hại, chuyện này không sai. Nuhwng mà bị quản chế trong hoàn cảnh tu luyện hiện tại. Cho dù bọn chúng có thoát khỏi phong ấn, tìm được đường sống trong chỗ chết, muốn khôi phục tới trạng thái đỉnh phong cơ hồ là chuyện không thể.
Hiện tại, tài nguyên của cương vực nhân loại, trình độ nồng đậm của linh lực hiển nhiên không có cách nào so sánh với thời kỳ thượng cổ.
Sau cuộc chiến phong ma thượng cổ, nhân tộc với tư cách là phương chiến thắng, thế nhưng linh mạch khắp nơi bị phá hỏng quá lớn. Các loại tài nguyên tiêu hao quá độ. Những thứ này đều là nguyên nhân khiến cho nhân tộc đi về hướng suy bại.
Loại tình huống này, từ thượng cổ tới nay đã mười, hai mươi vạn năm qua đi, thế nhưng thủy chung không có chuyển biến tốt đẹp.
Hơn nữa rất nhiều cường giả nhân tộc thượng cổ, sau trận chiến ấy mang theo rất nhiều truyền thừa nhân tộc và tài nguyên rời khỏi cương vực nhân loại, đi Vạn Uyên đảo.
Điều này cũng khiến cho tình cảnh của nhân tộc đã rét vì tuyết còn lạnh vì sương.
Linh mạch bị phá hỏng, tài nguyên khô kiệt, truyền thừa tuyệt tự. CƯờng giả tàn lụi...
Những chuyện này đối với nhân tộc mà nói, đều là tai hại cực lớn.
Thế nhưng mà đối với những ma đầu trong địa bàn nhân tộc mà nói, tác dụng phụ cũng như vậy. Trong hoàn cảnh như vậy, bọn chúng muốn khôi phục trạng thái đỉnh phong, cũng là chuyện rất không có khả năng.
- Thiếu chủ, cương vực nhân loại chúng ta hiện tại chật vật như vậy, còn xa không dồi dào bằng thời kỳ thượng cổ. Có lẽ ma tộc đông sơn tái khởi, lần này sẽ không giương oai trên địa bàn chúng ta chứ? Càng không đem địa bàn nhân tộc chúng ta làm chủ chiến trường chứ?
---------