Giang Trần đối với phán đoná của thần điểu Chu Tước vẫn có chút tán đồng.
Ma chủ Thiên Ma sau khi đoạt xá, muốn luyện hóa khối thân thể máu thịt kia trở thành pháp thân Thiên ma cần có một thời gian rất dài. Hơn nữa thời gian dung hợp, thời gian khôi phục thực lực, cho dù không tới ba trăm năm thì ít cũng phải một hai trăm năm.
Chỉ cần có một hai trăm năm này, Giang Trần cũng không lo lắng tới ma chủ Thiên ma ngày giương oai.
Nói cho cùng, Giang Trần kiêng kỵ không phải là Ma tộc, mà là lo lắng mình không có đủ thời gian phát triển. Chỉ cần thời gian đầy đủ, Giang Trần tự tin, cho dù là thập mạch của Ma tộc cùng lúc xuất hiện, hắn cũng có tự tin vượt qua, chống đỡ được.
Chuyến đi Trầm Hương cốc này Giang Trần vốn muốn đi nghiên cứu một phen, muốn nhìn xem có kỳ ngộ, thu hoạch gì không. Thế nhưng mà quá trình này lại khiến cho Giang Trần cảm giác được sâu sắc nhân sinh, thực sự quá kích thích.
- Tiền bối, mọi người đều nói Thánh Nhất tông có ba đại bảo vật trấn tông. Chân Linh chuyên coi như là bảo vật trấn tông thứ ba. Thần cung thượng cổ coi như là bảo vật trấn tông thứ hai. Như vậy, bảo vật trấn tông thứ nhất rốt cuộc ở nơi nào?
Giang Trần đối với bảo vật trấn tông vẫn nhớ mãi không quên.
Nếu như nói hiện tại hắn thiếu nhất thứ gì, không phải là võ điển, không phải là đan dược, mà là trang bị và tài nguyên.
Những vật này hiện tại bị quản chế bởi điều kiện của cương vực nhân loại. Muốn đạt được trang bị và tài nguyên cấp bậc nghịch thiên, độ khó thực sự quá lớn. Kỳ ngộ cũng chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.
Lần này quá trình đi Trầm Hương cốc này vô cùng thảm thiết, nếu như có chỗ thu hoạch cũng coi như chuyến đi này không tệ.
Trấn tông chi bảo thứ nhất, thần điểu Chu Tước cũng không biết. Tuy rằng nó có quan hệ mật thiết với Thánh Nhất tông thượng cổ, nhưng đối với ba đại bảo vật trấn tông của Thánh Nhất tông lại không biết nhiều lắm.
Nhất là bảo vật xếp hàng thứ nhất Thánh Nhất tông, rốt cuộc là thứ gì nó cũng chưa từng nghe qua.
Không có được bảo vật xếp hàng thứ nhất trong Thánh Nhất tông, tuy rằng Giang Trần có chút tiếc nuối, thế nhưng mà hắn cũng không vì vậy mà ở nơi này mãi.
Hắn cũng biết bảo vật trấn tông này nếu như thực sự có duyên với mình, sớm muộn gì cũng có một ngày xuất hiện. Chờ đợi ở nơi này cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.
- Đại thạch, tám huynh đệ các ngươi có thể nghĩ kỹ lại không? Về sau các ngươi quyết định đi theo ta lăn lộn chứ?
Giang Trần chuẩn bị rời khỏi, tự nhiên muốn bàn luận một chút với tám huynh đệ này.
Đừng nhìn tám huynh đệ này thực lực mạnh mẽ, nhưng bọn họ ở thời kỳ Thái cổ kỳ thực cũng chỉ ở trong giai đoạn trẻ con, tâm trí còn chưa thành thục như Nhân tộc, đối với những chuyện không biết, trời sinh có một loại khủng hoảng khó hiểu.
Nghe Giang Trần hỏi như vậy, Đại thạch có chút khẩn trương:
- Ân công, người không muốn thu nhận chúng ta sao?
Giang Trần cười nói:
- Tự nhiên là không phải, các ngươi tính cách đơn thuần, thực lực lại mạnh, ta rất thưởng thức.
- Vậy chúng ta lăn lộn theo ân công a.
- Ân công, người nhất định phải thu nhận chúng ta. Bằng không mà nói chúng ta quả thực không biết nên đi nơi nào cho tốt.
Tám huynh đệ Cự thạch nhất tộc có chút khẩn trương.
Cảnh này khiến cho thần điểu Chu Tước im lặng, tám huynh đệ Cự thạch nhất tộc này không ngờ lại giống như tiểu hài tử, năn nỉ một người thực lực không bằng bọn họ thu nhận bọn họ.
Ngay cả thần điểu Chu Tước cũng không thể không thừa nhận, nhân tộc, nhất là tiểu tử Giang Trần này có số mệnh không chỉ vượng bình thường a.
Đột nhiên thần điểu Chu Tước nhíu mày nói:
- Đúng rồi, Giang Trần, ngươi nói bảo vật trấn tông đứng đầu của Thánh Nhất tông thượng cỏ không có khả năng là tám huynh đệ Cự thạch nhất tộc a.
Thần điểu Chu Tước nói vậy, làm cho Giang Trần khẽ giật mình.
Hắn lập tức cười rộ lên:
- Đúng vậy, ta làm sao lại không thể suy nghĩ như vậy a.
Tám huynh đệ Cự thạch nhất tộc này đứng sừng sững ở cửa cung điện Thánh Nhất tông, thần uy lẫm lẫm, nhìn qua giống như là bức tượng trấn thủ số mệnh vậy.
Thế nhưng mà những bức tượng này lại có sinh mệnh lực.
Mà Giang Trần lại vừa vặn cơ duyên xảo hợp gặp được những bức tượng này, trùng hợp thu thập thần hồn của tám huynh đệ Cự thạch nhất tộc.
Đây không phải là thiên ý hay sao?
Mà tám huynh đệ Cự thạch nhất tộc này là tổ sư đời thứ nhất của Thánh Nhất tông thượng cổ sau khi thu nhận, sắp xếp ở thánh địa Thánh Nhất tông.
Linh quang Giang Trần vừa hiện, thở dài nói:
- Tiền bối, đa tạ người đã nhắc nhở ta suy nghĩ như vậy. Tám huynh đệ Đại thạch nhất định là bảo vật thứ nhất của Thánh Nhất tông. Không có thu hoạch gì, có thể so sánh với tám trợ thủ đắc lực như vậy. Tiền bối, người cảm thấy thế nào?
- bản linh đã không có lời nào có thể hình dung được đại khí vận của ngươi mạnh mẽ tới cỡ nào. Bản linh chỉ có thể nói một câu, bốn chữ, hảo hảo quý trọng.
Thần điểu Chu Tước ở thời kỳ thượng cổ, tự nhiên cũng đã gặp rất nhiều người được gọi là người có đại khí vận.
Nhưng mà nó chưa từng thấy qua, ai trên phương diện khí vận có thể so sánh với thiên tài trẻ tuổi của nhân tộc. Thiên tài trẻ tuổi nhân tộc này mỗi một lần đều có thể cho nó quá nhiều kinh hỉ.
Hơn nữa, thần điểu Chu tước này đối với công trạng bên ngoài của Giang Trần còn chưa biết. Nếu như nó biết rõ, chỉ sợ sẽ càng thêm giật mình.
Giang Trần nhìn tám huynh đệ Cự thạch nhất tộc, dáng người to lớn, còn có chút không vừa ý.
Tám huynh đệ này trọn vẹn gấp mười lần người bình thường. Cự nhân như vậy đi ra khỏi bí cảnh Trầm Hương cốc, trở lại thế giới loài người, tất sẽ làm cho người ta ghé mắt nhìn vào, hù dọa rất nhiều người.
Hơn nữa mặc kệ đi tới đâu, cũng có thể trở thành mục tiêu của người có dụng tâm kín đáo.
Giang Trần ngẫm lại vẫn mở miệng nói:
- Đại thạch, Cự thạch nhất tộc các ngươi có thân thể cao lớn, đây là thượng thiên giao cho thiên phú cho các ngươi. Nhưng mà trong thế giới nhân tộc, thân thể các ngươi quá gây chú ý cho mọi người. Chuyện này sợ rằng không ổn. Ta có một môn thần thông súc cốt, có thể khiến cho các thân thể các ngươi thu nhỏ lại không sai biệt lắm với người bình thường. Chờ tới lúc các ngươi chiến đấu, thì có thể tùy thời trở lại dáng vẻ chính thức. Các ngươi có nguyện ý tiếp nhận hay không?
- Nguyện ý, nguyện ý.
Đại thạch vội mở miệng nói.
Cự thạch nhất tộc, kỳ thực đều bị vấn đề này làm khó rất nhiều. Dáng người bọn họ vừa cao vừa lướn, làm cho bọn họ ở thời kỳ Thái cổ, CỰ thạch nhất tộc rất dễ trở thành cái bia trong mắt mọi người, trong lúc hữu ý vô tình sẽ bị người ta bài xích.
Thời kỳ thái cổ, Cự thạch nhất tộc gặp tai họa gập đầu, chưa hẳn không phải là có nguyên nhân ở mặt này.
Hiện tại, nghe nói Giang Trần có loại thần thông này, bọn họ tự nhiên nguyện ý học. Cự thạch nhất tộc bọn họ cũng không muốn trở thành dị loại trong mắt mọi người.
Thần điểu Chu Tước có chút tò mò, vấn đề thân thể của Cự thạch nhất tộc này chỉ sợ Cự thạch nhất tộc ở thời kỳ thái cổ cũng phải buồn rầu qua.