Hai cự nhân dũng mãnh phi thường? Là những bức tượng cự nhân ở trước cửa cung điện phục sinh?
Đây quả thực là chuyện phá vỡ nhận thức của Vân Lan đại đế. Tám pho tượng ở trước cửa, cao to uy manh, so với người bình thường cao hơn gấp mười lần. Vân Lan đại đế tự nhiên có ấn tượng rất lớn.
- Ma chủ đại nhân, trên thế gian này lại có chuyện cổ quái như vậy sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Vân Lan đại đế cũng không hiểu ra sao, nhịn không được hỏi ma chủ Thiên Ma kia.
Ma chủ Thiên ma hiện tại cũng không hiểu ra sao, hắn không có trả lời mà hỏi lại:
- Ngươi dẫn dắt đầu thần điểu Chu Tước kia rời đi, cảm thấy tình huống của nó hiện tại thế nào rồi?
- Quả thực như ma chủ đại nhân nói, thần điểu Chu Tước kia đã nỏ mạnh hết đà. Thuộc hạ bằng vào Thiên Ma kim giáp phù, có thể quần nhau với đầu thần điểu Chu Tước kia. Sau đó, rõ ràng nó đã lực bất tòng tâm. Nếu như thuộc hạ có thực lực Thiên Vị, có lẽ bằng vào Thiên Ma kim giáp phù, thậm chí còn có thể đánh chết nó.
Vân Lan đại đế trải qua một phen quần ẩu với thần điểu Chu Tước, lòng tin tăng nhiều.
- Đánh chết nó?
Ma chủ Thiên Ma cười nhạt một tiếng:
- Ngươi cũng không nên quá lạc quan, thần điểu Chu Tước nếu như ở biên giới sinh tử, thực lực bạo phát ra vô cùng khủng bố. Ngươi không có nhận thức qua sinh tử chính thức của nó mà thôi. Được rồi, trận chiến này là bản chủ phán đoán sai tình thế. Trận chiến này chúng ta tổn thất không nhỏ. Tạm thời không cần để ý. Ma tộc chúng ta từ thượng cổ nhẫn nhịn tới bây giờ, sớm muộn gì cũng phải tranh giành một trận.
Quả thực như ma chủ Thiên Ma nói, nếu như điều kiện không thành thục, hắn tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng.
Giang Trần ở bên ngoài cung điện, nhìn thấy sức chiến đấu cường hãn của đại thạch, nhị thạch, cũng khiếp sợ thật lâu. Hắn cũng nhìn ra được, hai huynh đệ này vừa mới phục sinh, thần hồn và thân thể còn đang ở trong giai đoạn thức tỉnh, có khả năng còn chưa khôi phục tới ba thành thực lực.
Thế nhưng mà mặc dù chỉ có không tới ba thành thực lực này, cũng đã đủ kinh người. Nhìn thấy cường giả Đế cảnh của Bất Diệt Thiên Đô bị đại thạch đơn giản nghiền nát, giết chết. Đối với sức chiến đấu của Cự Thạch nhất tộc, Giang Trần cũng có nhận thức mới. Đồng thời trong đầu mừng thầm. Nếu như hắn có thể khiến cho tám sinh linh Cự thạch nhất tộc này khăng nhất mực với hắn mà nói, vậy sẽ có chiến lực khủng khiếp tới mức nào a.
Nghĩ tới đây Giang Trần hưng phấn không thôi.
Hiện tại hắn tọa trấn ở Lưu Ly vương thành, nhìn đại cục cương vực nhân loại, hắn cảm giác, cảm thấy lực bất tòng tâm. Bởi vì hắn quá thiếu loại cảm giác tự tin về chiến lực, thực lực.
Nếu như tám sinh linh cự thạch nhất tộc này có thể chuyển hóa thành chiến lực cạnh mình, đây tuyệt đối là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, có thể giải quyết rất nhiều phiền toái.
Không nói tới đâu xa, phiền toái của ma chủ Thiên Ma này, Giang Trần đã có nắm chắc giải quyết rất lớn.
Nếu như tám sinh linh Cự thạch nhất tộc khôi phục tới trạng thái đỉnh phong. Cho dù là ma chủ THiên Ma thoát khỏi phong ấn, chỉ sợ cũng lành ít dữ nheieuf.
- Đại thạch, Nhị thạch, làm tốt lắm.
Giang Trần nghĩ tới đó, lập tức giơ ngón tay cái về phía hai huynh đệ đại thạch.
Hai huynh đệ này lại có chút ngượng ngùng, trận chiến vừa rồi bọn họ quả thực có chút tự trách mình. Để cho phân nửa võ giả thuận lợi đào tẩu, chuyện này đối với bọn họ mà nói, là một loại sỉ nhục.
- Ân công, hai huynh đệ chúng ta đã rất lâu không có chiến đấu, có chút trắc trở. Lần này nhất định sẽ không để cho một địch nhân nào có thể chạy trốn.
Đại thạch nói lời cam đoan với Giang Trần.
Nhìn thấy bộ dáng của hai huynh đệ này, Giang Trần đối với tích cách của sinh linh Cự thạch nhất tộc càng có thêm lý giải.
Loại tộc nhân này quả nhiên tâm tư đơn thuần, vì một chút chuyện như vậy mà trong lòng bọn họ lại áy náy.
- Ha ha, hai huynh đệ các ngươi không nên tự trách mình. Bổn thiếu chủ cảm thấy các ngươi đã làm rất tốt. Các ngươi tiếp tục khôi phục thực lực, đồng thời phải đề phòng, đề phòng có người đánh lén bổn thiếu chủ. Ảnh hưởng tới quá trình bổn thiếu chủ phục sinh cho các huynh đệ khác của các ngươi.
Đại thạch nắm chặt tay, nói:
- ai dám tới, huynh đệ chúng ta sẽ dùng nắm đấm lớn đập chết bọn chúng.
Tám huynh đệ cự thạch nhất tộc này hiển nhiên có quan hệ rất mật thiết. Cho nên bọn họ đối với chuyện mấy huynh đệ khác có thể phục sinh hay không rất là để bụng.
Thần điểu Chu Tước sau khi bị quần ẩu đi một vòng lại trở về. Nhưng nhìn qua rõ ràng có thể nhận thấy nó đã có chút uể oải, hiển nhiên vừa rồi đuổi giết Vân Lan đại đế không thành công, chuyện này đối với sự cao ngạo, lòng tự tôn của nó mà nói, là một đả kích rất lớn.
Cũng làm cho nó hiểu rõ, chu kỳ tính mạng của mình đã tới tình trạng không thể lạc quan hơn nữa.
Giang Trần thấy vậy, đại khái đã đoán được một hai. Thế nhưng nhất thời lại không biết khuyên hắn thế nào.
Thần điểu Chu Tước nhìn thấy Giang Trần nhìn nó, cái đầu cao ngạo không nhịn được mà ngẩng lên. Hiển nhiên đầu thần điểu Chu Tước này không muốn để cho Giang Trần nhìn thấy bộ dáng có chút chật vật của nó.
Thần điểu thượng cổ cao ngạo, giờ phút này lại có cảm giác như anh hùng tuổi xế chiều.
- Chu Tước tiền bối, không cần uể oải. Bây giờ người bất quá chỉ đang ở trong chu kỳ cuối cùng của tính mạng. Là giai đoạn suy yếu nhất trong chu kỳ, chờ sau khi người dục hỏa trùng sinh, khôi phục đỉnh phong, thì có thể tiếp tục ngạo thị thiên hạ.
Lời khuyên của Giang Trần mặc dù có chút gượng ép, thế nhưng lại là lời tâm huyết.
- ài, không thể tưởng tượng được bản linh tới chu kỳ tính mạng cuối cùng, lại có thể quen biết một tiểu tử nhân tộc như ngươi, cũng coi như là một loại an ủi. Ít nhất ta không có vẫn lạc một cách im lặng, tịch mịch, đúng không? Ít nhất bản linh sau khi vẫn lạc, còn có ngươi chôn cất pháp thân của ta, sẽ không chà đạp pháp thân của ta. Đúng không?
Ngữ khí của thần điểu Chu Tước tràn ngập thương cảm, đột nhiên hắn cảm thấy thiếu niên trước mắt này đối tốt với nó, cũng là đối tượng duy nhất nó có thể thổ lộ hết tất cả trong lòng.
Giang Trần lại lắc đầu nói:
- Tiền bối, khi tận cùng còn chưa hiện lên trước mắt, không nên nói loại lời ủ rũ như vậy. Ta tin chắc rằng người sẽ không có việc gì. Người nhất định sẽ có một ngày niết bàn trọng sinh.
- Ngươi không cần phải an ủi ta.
Thần điểu Chu Tước cười khổ thở dài:
Thần điểu Chu Tước cười khổ thở dài:
- Đợi sau khi bản lĩnh vẫn lạc. Chân linh chi huyết trong cơ thể ta cũng có thể cho ngươi. Thần huyết Chu Tước tuyệt đối là giá trị liên thành. Chỉ cầu ngươi không nên chà đạp pháp thân của bản linh, để cho nó nhập thổ an toàn là được rồi.
Giang Trần nghiêm túc nói.
- Tiền bối, ta và người vừa quen đã thân. Giống như là bạn vong niên vậy. Nếu như ngươi thực sự bất hạnh vẫn lạc. Bất kể là pháp thân của ngươi, hay là thần huyết của người ta đều không động vào một chút nào. Đây là tôn trọng đối với người. Cũng là hứa hẹn của ta đối với người.