Cũng may lực chú ý của mọi ngời đều ở trong những bảo vật trên kệ. Chiếc bút đồng không có bất kỳ linh lực chấn động nào cũng là vật phàm tục như vậy, trừ tài liệu thượng phẩm ra, quả thực không có tác dụng gì.
- Tiểu tử, vừa rồi ngươi làm gì vậy?
Ngay khi Giang Trần thở dài một hơi, bỗng nhiên một đạo ánh mắt tập trung lên trên người Giang Trần. Cùng lúc đó một đạo thanh âm lạnh nhạt từ xa truyền tới.
Người mở miệng không ngờ lại là Long Phách Tương.
Đại đế Thiên Long phái này không ngờ lại nhìn bốn phía, tai nghe tám phương, rõ ràng hắn đang chia những bảo vật trên kệ, thế nhưng hắn lại có thể thấy được động tác bên phía Giang Trần.
Hắn dùng vẻ mặt nghi hoặc nhìn qua Giang Trần, hiển nhiên lực cảm nhận của Long Phách Tương này rất nghịch thiên. Tuy rằng hắn không nhận ra người trước mặt là Giang Trần, thế nhưng mà bản năng hắn lại cảm thấy có chút không đúng, hành động của tiểu tử này có gì là lạ.
- KHông có... Không có gì a.
Giang Trần cả kinh, dứt khoát giả vờ, vẻ mặt khẩn trương, lắp bắp nói:
- Ta... Ta thấy tất cả mọi người không cần ống đựng bút kia, cho nên... Cho nên ta muốn lấy làm kỳ niệm. Dù... Dù sao những bảo vật khác.... Ta... Ta cũng không được chia,.
Giang Trần ra vẻ khẩn trương, làm cho Long Phách Tương kia bán tín bán nghi.
Hắn nhíu mày nhìn chằm chằm vào Giang Trần, bỗng nhiên nói:
- Mang thứ đó giao ra đây, bổn đế muốn xem qua.
Long Phách Tương rất là đa nghi, hiển nhiên vừa rồi hắn không có tự mình kiểm chứng qua ống đựng bút và chiếc bút lông kia, cho nên đối với hành động cra Giang Trần rất là mẫn cảm.
Giang Trần tuyệt đối không thể tưởng tượng được một động tác nho nhỏ của mình lại bị Long Phách Tương này nhìn rõ ràng như vậy.
Không thể không thừa nhận Long Phách Tương này có trực giác rất cường đại.
Giang Trần dưới uy áp đè xuống, không thể không khuất phục, cẩn thận từng ly từng tí xuất ra ống đựng bút kia.
Long Phách Tương tiếp nhận, điều tra vài lần, cũng không có nhìn ra trò trống gì trên ống bút kia, hơn nữa cây bút kia hắn cũng điều tra qua. Thế nhưng thủy chung không có bất kỳ dấu vết nào.
- Những thứ đồ vật tầm thường này tại sao ngươi lại thu thập như vậy?
Long Phách Tương lạnh lùng hỏi.
- Tốt... Bảo vậy tốt không tới phiên ta.
Giang Trần ra vẻ cà lăm giải thích.
Long Phách Tương nhìn chằm chằm vào Giang Trần, nhìn hồi lâu, hừ lạnh một tiếng, hai tay trực tiếp chà xát, trực tiếp khiến cho ống đựng bút kia và cái bút lông kia hóa thành cặn bã.
Giang Trần quá sợ hãi, hắn tuyệt đối không thể tưởng tượng được Long Phách Tương này lại bá đạo như vậy đối với một đệ tử tông môn Tam phẩm trong Phượng Minh hạ vực.
Ngay cả Tử Yên tông lão cũng cảm thấy khó mà nhìn được.
Long Phách Tương quét mắt, cười một tiếng quái dị, nói:
- Sao nào? Không thuận mắt sao? Không thuận mắt thì tùy tới có thể tới tìm bổn đế gây phiền toái, cứ phóng ngựa tới.
Long Phách Tương này quả thực không phải là không biết xấu hổ bình thường. Rõ ràng là mạnh mẽ chèn ép.
Tử Yên tông lão vô thức lắc đầu, cho hắn mười lá gan hắn cũng không có khả năng khiêu chiến với Long Phách Tương này a.
Long Phách Tương lạnh nhạt cười, lúc này mới xoay người rời khỏi.
Chênh lệch nho nhỏ không có ý nghĩa này cũng chứng minh tính cách bá đạo, đa nghi của Long Phách Tương không sót một chút nào. Những người thế lực nhị lưu, tam lưu kia đều thấy một màn như vậy.
Có một ít người nhìn vào hả hê, có ít người trong lòng bất bình, có ít người thì biểu hiện lạnh nhạt.
Nói ngắn lại không có ai dám đứng ra bênh vực kẻ yếu.
- Tên đần này, một ống bút hỏng ai cũng không muốn, hết lần này tới lần khác hắn lại thu thập. Lại bị Phách TƯơng đại đế nhìn không vừa mắt, không công mà bị nhục nhã một hồi.
- Còn không phải sao? Loại chuyện nhặt ve chai này, cũng coi như là khó coi a.
Nghe thấy những câu trào phúng này, Giang Trần không có tỏ vẻ gì. Từ chi tiết nhỏ nhặt này có thể thấy được Long Phách Tương này hẹp hòi bao nhiêu.
Cho dù là thứ vật vô duujng, hắn cũng không hy vọng rơi vào trong tay người khác. Cho nên hắn mới có thể hủy diệt ống đựng bút kia, cùng với bút lông bên trong.
Thà rằng giết lầm một ngàn chứ quyết không để cho người ta nhặt một thứ bỏ sót lại.
Long Phách Tương này này quả thực không phải lòng dạ hẹp hòi bình thường, vênh váo hung hăng không thôi.
- May mắn mà ta cơ linh a.
Trong lòng Giang Trần còn sợ hãi, quét mắt nhìn nhẫn trữ vật một vòng. Bên trong có một cái bút lông đang lẳng lặng nằm đó.
Trước kia, ở trong cái ống đựng bút kia có mười hai cái bút lông. Long Phách Tương kia, lúc kêu Giang Trần giao ra, Giang Trần lưu lại một cái bút lông, còn lại đem tất cả mười một cái giao ra.
Trước đó Long Phách Tương không có lưu ý tới bên này, cho nên càng không lưu ý tới việc bên trong ống rốt cuộc có bao nhiêu cái bút lông.
Bởi vậy Giang Trần cầm thiếu một cọng bút lông ra, cũng không có ai phát giác ra được. Cho dù là đa nghi như Long Phách Tương cũng tuyệt đối không thể tưởng tượng được, trong nháy mắt ngắn ngủi này người trẻ tuổi đối diện kia vậy mà lại có phản ứng nhanh như vậy.
Cái bút lông mới là thứ mà Giang Trần chú ý nhất.
Cái ống đựng bút cùng với những chiếc bút lông khác, Giang Trần có phán đoán giống như mọi người, đều là rác rưởi trong rác rưởi, đối với võ giả mà nói, không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Thế nhưng mà một chiếc bút lông duy nhất còn lại kia hoàn toàn không giống. Không thể nói nó là hạc giữa bầy gà, thế nhưng mà cũng có thể nói là không sai biệt lắm.
Chỉ tiếc bảo vật chính thức ở đó, lại không có người nào biết hàng.
Cơ hồ Giang Trần hoài nghi, cái bút lông mà mình đạt được này so với những bảo vật trên kệ kia có giá trị hơn rất nhiều.
Chỉ là cái bút lông này so với mười một chiếc còn lại, ném loạn vào cùng một chỗ, lại thêm cái ống đựng bút bình thường, làm cho khỏa minh châu như nó cũng bị làm lu mờ, không có ai quan tâm.
Lúc này những thế lực cự đầu kia đang chia cắt chiến lợi phẩm, điên cuồng cãi lộn. Đã thống nhất phân phối,thế nhưng không thể không cãi nhau, thậm chí là ra tay.
Chỉ là đi tới một bước này, người chính thức nguyện ý tiếp nhận phương thức phân phối như vậy lại không nhiều lắm.
Thế nhưng mà THiên LOng phái và Cửu Dương Thiên Tông, hai thế lực lớn này đều vô thanh vô tức mắt nhắm mắt mở, cho nên những thế lực khác càng không có khả năng phản đối.
Bát vực chiếm chín thành lợi ích, giữa bọn họ đã sớm có ước định riêng, khi phân chia, mặc dù có chút tranh luận, nhưng cuối cùng vẫn còn nể mặt nhau.
Nhưng mà, một thành còn lại phân cho những thế lực tam lưu, nhị lưu. Trong lúc nhất thời khiến cho cả đám lộn xộn, tiếng phàn nàn vang lên không ngừng, biểu hiện xấu xa cũng xuất hiện.
Một ít tông môn nhị phẩm cường đại cũng muốn học bộ dáng của các thế lực bát vực. Đem một thành lợi ích còn lại này phân chia hết đại bộ phận.
Thế nhưng mà tu sĩ của các thế lực khác triệt để kháng cự.
Cuối cùng dưới sự hòa giải của thế lực bát vực, cuối cùng không có gây ra họa lớn thiêu thân.