Về phần giữ gìn khu vực biên giới này cùng với vận mệnh nhân tộc, những thứ này đều là vô nghĩa.
Những người này từ trước tới nay đều không có vĩ đại như vậy.
- Thiên Long phái các ngươi không muốn rời khỏi, cũng có thể. Nhưng mà bí cảnh Trầm Hương cốc lần này phải chú ý trật tự, phải có nguyên tắc công bằng. Quy tắc này Đan Hỏa thành ta không thể vi phạm, Thiên Long phái ngươi không thể vi phạm. Tất cả mọi người sau khi tiến vào cũng không thể vi phạm quy tắc này.
Vân Lan đại đế đang mượn sườn núi cho Long Phách Tương kia một con lừa.
Long Phách Tương cũng nghe ra tầng ý tứ này. Hắn không cho rằng Đan Hỏa thành e ngại Thiên Long phái hắn. Mà là có lẽ Đan Hỏa thành có dã tâm của mình, bọn họ không muốn đem nhân lực và tinh lực có hạn để sống mái với Thiên Long phái hắn.
Long Phách Tương lập tức biết thời thế, nói:
- Đây coi như là một câu tiếng người. Chỉ cần quy tắc công bằng, Thiên Long phái ta tuyệt đối có thể tuân thủ.
Nghe thấy mấy thế lực lớn, đại tông môn này không ngờ lại ở đằng kia lớn miệng thảo luận vấn đề phân phối lợi ích. Chuyện này khiến cho trong lòng người của Phượng Minh hạ vực và các vực quanh thân cảm thấy rất là khó chịu.
- Bí cảnh Trầm Hương cốc này có khả năng hấp dẫn tới nhiều bằng hữu như vậy, dù sao cũng có nguyên nhân của nó. Bổn dế đề nghị những thế lực như chúng ta đầu tiên phải...
Vân Lan đại đế này hiển nhiên trên đường đi đã sớm có chuẩn bị một phen, nói có đạo lý rõ ràng, có đầu có cuối, nghe mà ngay cả Giang Trần thiếu chút nữa cũng bị lừa gạt.
Nhưng mà không thể không nói, phương án này của Vân Lan đại đế vô cùng thông minh.
Nếu như dựa theo phong cách hành sự trước đó của Đan Hỏa thành, nhất định bọn chúng sẽ trực tiếp tuyên bố tiếp quản, sau đó cấm những người khác tiến vào.
Ăn mảnh là hành động quen thuộc nhất gần đây của dhdt.
Thế nhưng mà lần này bọn họ rõ ràng lại không ăn mảnh, mà đưa ra phương thức có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu. CHuyện này khiến cho Giang Trần càng thêm cảnh giác.
Từng bước một đều hoàn toàn không phải là phong cách trước kia của Đan Hỏa thành.
Một khi nói ra phương án này, bên Phượng Minh Hạ vực này với tư cách là chủ nhân nơi này, được phân phối không ít danh ngạch.
Mà những thế lực đi tới đây, hoặc ít hoặc nhiều đều có thể được phân một ít danh ngạch.
- Chư vị, một khi bí cảnh này mở ra, nếu như tất cả mọi người như ong vỡ tổ tiến vào, tất sẽ tạo thành hỗn loạn. Cho nên phân phối danh ngạch rất là quan trọng. Phương án này bổn đế đã đảm bảo lợi ích cơ bản của tất cả thế lực ở đây. Có lẽ mọi người không có ý kiến gì chứ?
Phương án này của Vân Lan đại đế rất rõ ràng mang theo mục đích mua danh chuộc tiếng. Phương án này vừa được đề xuất đã dẫn tới tiếng vỗ tay ủng hộ.
- Vẫn là Đan Hỏa thành trượng nghĩa. Thiên Long phái quá bá đạo.
- Đúng vậy a, thế lực như Đan Hỏa thành, cũng không lấy mạnh hiếp yếu. Hết lần này tới lần khác Thiên Long phái lại bá đạo như vậy. Chuyện này không đúng a. Bình thường ta thấy Đan Hỏa thành cũng là như vậy. Thế nhưng khi đứng với nhau, mới có thể nhìn thấy chênh lệch rõ ràng.
- Trên giang hồ đều nói Đan Hỏa thành ích kỷ, nói Đan Hỏa thành bá đạo. Nhưng khi nhìn thấy Vân Lan đại đế phân phối lợi ích lại không chút ích kỷ nào, càng không bá đạo.
- Đúng vậy a, thế lực như Đan Hỏa thành không hổ là thế lực cấp bậc đứng đầu cương vực nhân loại a.
Nhận được danh ngạch do Đan Hỏa thành phân phối, những người này chẳng khác nào bị nhân tình do Đan Hỏa thành thuận tay ném ra thu mua.
Bọn họ đã quên, Đan Hỏa thành ở chỗ này kỳ thực cũng không có quyền phân phối, cũng chỉ là cường long áp địa đầu xà mà thôi. Chỉ là khi bọn họ phân phối lợi ích, chiếu cố lợi ích của tất cả mọi người.
Mà Thiên Long phái trước đó thì muốn một hơi nuốt trọn.
- Mua danh chuộc tiếng mà lại ra vẻ chính nghĩa hùng hồn như vậy. Nực cười thay Phượng Minh hạ vực này bị người ta sắp xếp dễ như vậy. Quả nhiên không có cảm giác ý thức gì cả.
Trong lòng Giang Trần dở khóc dở cười.
Đương nhiên có tồn tại cảm giác ý thức này hay không đối với gian đoạn hiện tại của hắn mà nói không phải là chuyện gì xấu. Hiện tại hắn đang cải trang, mai danh ẩn tích, tự nhiên càng điệu thấp càng tông, càng không nên tồn tại loại cảm giác kia.
Phân phối danh ngạch cũng gây ra tranh luận không nhỏ.
Dường như vì tôn trọng Phượng Minh hạ vực, cho nên danh ngạch của Phượng Minh hạ vực ngược lại vô cùng đầy đủ.
Tử Yên tông với tư cách là thế lực lớn trong Phượng Minh hạ vực, cũng được phân phối rất nhiều danh ngạch.
Đại biểu Đan Hỏa thành vừa xuất hiện đã cường thế đem danh tiếng Thiên Long phái đè xuống, cũng đem cảnh tượng hỗn loạn ở hiện trường trấn áp. Làm cho những thế lực có mặt ở nơi này vô cùng phấn chấn, đều hận không thể nhanh chóng lao vào trong bí cảnh kia.
- Thiếu chủ, chúng ta không có danh ngạch, làm sao bây giờ?
Vô Song đại đế truyền âm.
Giang Trần truyền âm trả lời:
- Không có danh ngạch thì các ngươi ở bên ngoài đợi. Đừng lo lắng, ta không có việc gì. Nếu như bên trong thực sự có bảo vật truyền thừa. Bổn thiếu chủ nhất định sẽ lưu ý cho các ngươi. Các ngươi ở bên ngoài quan sát tình huống bên ngoài.
Đan Cực đại đế không có tới, Vân Lan đại đế dẫn theo đội ngũ như vậy, Giang Trần càng không sợ.
Sau khi phân phối lợi ích xong, tất cả mọi người ở hiện trường không còn có ý kiến nữa.
Bầu không khí thuốc súng mười phần ở hiện trường cũng giảm bớt đi rất nhiều.
- Chư vị, danh ngạch tiến vào bí cảnh đã được phân phối, các ngươi nhất định phải thận trọng cân nhắc sử dụng. Có một ít thời điểm thực lực không đủ, tùy tiện tiến vào bí cảnh cũng không phải là một lựa chọn tốt.
- Sau khi tiến vào bí cảnh, vì tư lợi, vì bảo vật, giữa người với người nhất định sẽ xuất hiện chuyện giết người thường xuyên. Cho nên chư vị phải chuẩn bị tâm lý cho tốt. Loại bí cảnh này mở ra, thường thường sẽ mang theo gió tanh mưa máu, cho nên sống chết có số, phải cân nhắc cho rõ.
NHững lời này rất rõ ràng cũng là mua danh chuộc tiếng, ý đồ kiếm hảo cảm của mọi nguời.
Giang Trần cũng không để ý mà tĩnh tọa ở một nơi héo lánh gần đó, quan sát những người này ra vẻ. Đồng thời trong lòng hắn cơ hồ có thể kết luận.
- Đan Hỏa thành tham dự việc này, sắp xếp như vậy, nhất định có âm mưu gì đó.
Rốt cuộc là âm mưu gì, hiện tại Giang Trần trong lúc nhất thời cũng không nhìn thấu. Đã nhìn không thấu, Giang Trần dứt khoát không thèm cân nhắc. Đi một bước nhìn một bước vậy.
Khoanh chân ngồi xuống, Giang Trần ở một bên xem xét thời thế, một mặt chờ bí cảnh mở ra.
Ban đêm, mũi Giang Trần bỗng nhiên giật giật hai cái, trong lúc đó hắn ngửi được một loại mùi vị kỳ quái. Loại mùi vị này dường như Giang Trần đã được ngửi qua ở đâu đó, thế nhưng nhất thời hắn lại không nghĩ ra được.
- Trầm Hương cốc này chẳng lẽ cứ tới đêm lại có mùi hương như vậy hay sao?
Giang Trần có chút kỳ quặc.