Độc Tôn Tam Giới

Chương 2337: Đến nhà Xin lỗi (2)

- Tiết Đồng, những ngày này, ngươi đi cùng Giang Vũ.

Giang Trần phân phó Tiết Đồng.

Tiết Đồng là biểu đệ của Giang Trần, Giang Vũ là đường đệ của Giang
Trần. Bọn hắn tầm đó mặc dù không có quan hệ thân thuộc, nhưng quan hệ
lẫn nhau vẫn là rất quen thuộc.

Để cho Tiết Đồng đi cùng Giang Vũ, là rất phù hợp.

Tiếp phụ tử Giang Đồng cùng Giang Vũ trở về, chuyện Giang Trần lo lắng, cũng triệt để buông xuống.

- Hiện tại, duy nhất không có ở bên người, chỉ có Hoàng Nhi rồi...

Vừa nghĩ tới Hoàng Nhi, Giang Trần liền có loại cảm giác đau lòng.

Cùng Đan Phi đoàn tụ, cùng cha mẹ đoàn tụ, cùng thân nhân đoàn tụ, những cảm giác này đều rất tốt.

Nhưng mà, cùng Hoàng Nhi thề non hẹn biển, thời gian cùng Hoàng Nhi chung một chỗ, đồng dạng là không thể thay thế.

Loại đoàn tụ này, thiếu Hoàng Nhi, khiến Giang Trần cảm thấy thiếu đi rất nhiều.

Hắn rất muốn hiện tại liền chắp cánh, giết tới Vạn Uyên đảo. Thế
nhưng mà, hắn lại nhớ rõ, nhớ rõ mình đã đáp ứng Hoàng Nhi, không có tu
luyện tới Đế cảnh đỉnh phong, là tuyệt đối không thể đi Vạn Uyên đảo.

Hoàng Nhi tuyệt đối không phải người ăn nói lung tung.

Nàng đã nói phải tu luyện tới Đế cảnh, nhất định có đạo lý của nàng.
Vạn Uyên đảo kia, nhất định là địa phương hơn xa Nhân loại cương vực.

Có lẽ, cường giả Đế cảnh, ở Nhân loại cương vực là đỉnh tiêm, nhưng đến Vạn Uyên đảo, chỉ là trình độ trung tầng mà thôi.

Bất kể như thế nào, dù Vạn Uyên đảo kia đáng sợ ra sao, dù thần bí thế nào, cũng không thể giội tắt nhiệt tình của Giang Trần.

Nghĩ đến Hoàng Nhi về Vạn Uyên đảo dày vò, hàng đêm hy vọng, Giang Trần cũng có chút ngồi không yên.

Tu luyện, phải không ngừng tu luyện, dùng tốc độ nhanh nhất tu luyện.

Tuyệt đối không thể để cho Hoàng Nhi chờ quá lâu, bởi vì, thời gian
rất cấp bách. Giang Trần cũng không muốn chờ lúc mình đến Vạn Uyên đảo,
Hoàng Nhi đã hương tiêu ngọc vẫn.

Hoàng Nhi từng nói với hắn, nếu như nàng không đợi được hắn, tuyệt
đối sẽ không trở thành lô đỉnh luyện công cho thiên tài Hạ Hầu gia, mà

lựa chọn tự sát.

Bất kể loại kết quả nào, đều là Giang Trần không cách nào tiếp nhận.

- Nhất định phải tăng thêm tốc độ tu luyện.

Chỉ tiếc, tu vi không có tiến vào Hoàng cảnh Trung giai, Giang Trần
cũng không có gì nắm chắc đi khiêu chiến cung thứ ba của Truyền Thừa Lục Cung.

Bất quá, Giang Trần đã có tin tưởng cực lớn.

Hôm nay tu vi của hắn, đã là Hoàng cảnh nhị trọng đỉnh phong, cách Hoàng cảnh tam trọng, chỉ chênh lệch nửa bước cuối cùng.

Lần trước ở địa bàn Bất Diệt Thiên Đô, nếu như không phải Đan Cực Đại Đế phái người đi bắt Từ Thanh Tuyền, Giang Trần bị ép ly khai, hắn có
khả năng ở trong động phủ, nhất cổ tác khí trùng kích Hoàng cảnh tam
trọng rồi.

Hôm nay tất cả sự tình đều xử lý tốt, Giang Trần chuẩn bị bế quan một hồi, toàn lực trùng kích Hoàng cảnh tam trọng.

Chỉ cần phá Hoàng cảnh tam trọng, lại mượn Hoàng Đằng Đan, vô điều
kiện tấn thăng một cấp, trực tiếp nhảy vào Hoàng cảnh tứ trọng, thì
chính thức bước vào Hoàng cảnh Trung giai rồi.

Đến lúc đó, liền có thể khiêu chiến cung thứ ba của Truyền Thừa Lục Cung.

Đã có kế hoạch ngắn hạn, Giang Trần tin tưởng gấp trăm lần.

Xử lý tục vụ của Lưu Ly Vương Thành vài ngày, Giang Trần liền ý định hôm sau sẽ tuyên bố bế quan.

Bất quá, trước một ngày khi hắn tuyên bố bế quan, bên ngoài sơn môn của Khổng Tước Thánh Sơn, lại đến một khách tới thăm.

- Phượng Minh Hạ Vực? Tử Yên Tông?

Giang Trần chứng kiến lạc khoản trên bái thiếp, hơi có chút ngoài ý
muốn, Tử Yên Tông này, không phải là tông môn bắt đi Giang Vũ kia sao?

Không có tìm bọn hắn phiền toái, bọn hắn ngược lại chủ động đến cửa?

Giang Trần ngoài ý muốn, nhưng lại minh bạch. Có lẽ, tông môn kia đã suy đoán ra cái gì, nên đến xin lỗi.

Loại sự tình này, Giang Trần căn bản không thèm để ý, ý định tùy tiện để cho Tiết Đồng đuổi đối phương đi.

Thế nhưng mà người này lại phi thường cố chấp, nhất định phải gặp
Giang Trần, nói có tình báo trọng yếu, nhất định phải chính miệng nói
cho Giang Trần Thiếu chủ.


- Để cho hắn tiến đến.

Giang Trần thấy đối phương cố chấp có chút dị thường, cũng thấy ngoài ý muốn, lập tức phân phó nói.

Người tới, là Tử Yên Tông lão tổ.

- Tại hạ Tử Yên Tông Tử Đàn, bái kiến Giang Trần Thiếu chủ.

Tư thái của Tử Yên Tông lão tổ, bày vô cùng thấp, ở trước mặt Giang Trần, cũng không dám bày bất luận cái giá đỡ gì.

Tiêu Vân đứng ở sau lưng Giang Trần lại cười lạnh nói:

- Như thế nào? Lần trước không có diệt Tử Yên Tông ngươi, ngươi ngược lại ngứa da sao?

- Không dám, không dám, lần trước Tiêu tiền bối hạ thủ lưu tình, vãn
bối một mực khắc sâu trong lòng. Vãn bối ánh mắt vụng về, không nhận ra
tiền bối. May mắn cùng ngày có bằng hữu tới thăm, vừa vặn đụng phải tiền bối ly khai, từ trong miệng hắn, biết được thân phận của tiền bối, thế
mới biết Tử Yên Tông ta gây ra đại họa hạng gì. Vãn bối thấp thỏm lo âu, toàn bộ Tử Yên Tông hoảng sợ không chịu nổi một ngày...

Nhưng Giang Trần lại đạm mạc nói:

- Tử Đàn, ngươi ngàn dặm xa xôi đến Khổng Tước Thánh Sơn ta, là nói những chuyện sao này?

Tử Yên Tông lão tổ tim đập rộn lên, ở trước mặt Giang Trần, vậy mà
hắn cũng cảm giác được một loại áp lực không hiểu, loại uy áp của thượng vị giả kia, lại để cho toàn thân hắn ứa ra mồ hôi lạnh.

- Giang Trần Thiếu chủ, lần này tại hạ tới, không đơn thuần là vì bồi tội, còn có tình báo muốn bẩm báo. Việc này, ở Phượng Minh Hạ Vực ta,
đã làm phức tạp rất nhiều năm. Nhưng mà, tất cả tông môn của Phượng Minh Hạ Vực, lại không có thực lực tìm tòi nghiên cứu...

Tử Yên Tông lão tổ này cung kính nói.

Giang Trần nghe xong Tử Yên Tông lão tổ nói, lông mày cũng hơi nhăn lại, lâm vào trầm tư.

Tử Yên Tông lão tổ kia cũng không dám đánh gãy, đứng ở một bên, không đi quấy rầy mạch suy nghĩ của Giang Trần.

- Ngươi nói là, trong Trầm Hương cốc kia, rõ ràng có một Bí Cảnh,
nhưng mà mỗi lần các ngươi phái người đi vào thăm dò, đều là có đi không về?

Tử Yên Tông lão tổ vội nói:

- Đúng vậy, cái Bí Cảnh này, từ rất nhiều năm trước, đã bị Phượng
Minh Hạ Vực chúng ta phát hiện. Lúc ấy các tông của Phượng Minh Hạ Vực
chúng ta đều ăn ý, không có truyền tin tức ra bên ngoài. Những năm này,
chúng ta cũng phái rất nhiều nhân mã đi thăm dò. Nhưng mà, kết quả cuối
cùng nhất, đều như đá chìm đáy biển, không có chút tin tức truyền về.

Giang Trần khẽ gật đầu, hắn nhận thức Bí Cảnh, nhất định là vượt qua
Tử Yên Tông lão tổ rất nhiều. Nhưng phàm là Bí Cảnh, nhất định sẽ rất
che giấu, hơn nữa tràn ngập Huyền Cơ.

Mặc kệ đi vào hay đi ra, nếu như không có nắm giữ bí quyết, rất có thể gặp nhiều thua thiệt, thậm chí là khó giữ được tánh mạng.

Nhưng mà, từ Tử Yên Tông lão tổ miêu tả, cái Bí Cảnh kia, chỉ sợ so
với Bí Cảnh bình thường thần bí hơn nhiều, phức tạp hơn nhiều.

Bằng không thì nhiều người đi vào như vậy, cho tới bây giờ không ai đi ra?

- Tử Đàn, ngươi chạy tới Lưu Ly Vương Thành ta, là vì sự tình Bí Cảnh sao?